Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 5: Lần đầu xin tha.

Thật ra nói tới thì ông Trọng Kim quản giáo con trai cũng đã rất là nghiêm rồi. Mỗi lần Nguyễn đại công tử phạm vào chuyện gì đều sẽ bị ăn một trận đòn hiểm té tát lên người ngay. Mỗi tội vị Nguyễn công tử này cũng chính là chủ nhân trước đó của thân thể Nguyễn Trọng Lăng có thể là do tuổi trẻ năng nổ không thể ngồi yên được nên… càng đánh lại càng nghịch mạnh hơn. Hắn đây là nắm được rồi điểm yếu của cha hắn, nhà họ Nguyễn cũng chỉ có một mình hắn là con độc đinh, đánh thì đánh chứ không có khả năng dám đánh chết hắn.

Điểm này, Nguyễn Trọng Lăng rất bội phục vị chủ nhân thân thể trước kia. Tên này cũng thật quá là gan lì! Hắn thật đúng là không có cái loại… tinh thần không biết sợ đòn này của đối phương !

Về phần Nguyễn Trọng Lăng sống một mình ở trong tiểu viện hẻo lánh này. Chuyện kể tới là do kết quả sau khi cha con hai người bất hoà cãi nhau. Có một lần ông Trọng Kim đánh cho hắn thừa sống thiếu chết, dưới cơn giận dữ Nguyễn đại công tử đã quyết định rời xa khỏi cái gia đình tràn đầy thừa số bạo lực này.

Vị anh tài trẻ tuổi này sau đó liền tìm đến nơi địa phương thật hẻo lánh, hơn nữa còn vây lên hàng rào ngăn cách với chung quanh, ra vẻ muốn mượn chuyện này bày tỏ sự kháng nghị với cái kiểu bạo lực gia đình của cha mình. Mặc dù tiểu viện này ở trong nhà họ Nguyễn thật ra là một nơi hẻo lánh ít có người đếm xỉa đến. Kết quả, mới vừa dọn tới đây không quá vài ngày, Nguyễn đại công tử đã bị hôn mê bất tỉnh.

Vì cái gì mà Nguyễn đại công tử lại hôn mê bất tỉnh?

Này cũng là do tính tình của hắn nguyên nhân, ban đầu là từ tại trong lầu xanh chơi bời lêu lổng cùng đám bạn bè xấu, ăn chơi trác táng chán chê sau đó lại rủ nhau qua tửu lầu nhậu nhẹt tiếp cho tới say mèm. Hậu quả là rượu vào lời ra… à không, phải là rượu vào sự ra. Không biết đầu cua tai nheo ra làm sao chỉ biết là sau đó hắn vậy mà lại có ý định cưỡиɠ ɧϊếp một cô nàng nào đó gặp trong tửu quán dẫn tới bị đối phương “phản kích” dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Tất nhiên cả đám sự việc này cụ thể như thế nào thì Nguyễn Trọng Lăng giờ cũng đã không còn rõ ràng lắm.

Chỉ biết rằng sau đó Nguyễn đại công tử nằm trên giường đã gần một tháng nhưng vẫn luôn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Thời đại sau này, khoa học gọi đây là sống đời thực vật. Có điều điều kiện y tế ở đây kém như vậy, nếu linh hồn của Nguyễn Trọng Lăng xuyên việt mà không chiếm thân thể của hắn lúc này thì chắc không quá dăm ba ngày sau là hắn ta cũng ngỏm củ tỏi mất. Từ góc độ này mà nói cũng coi như là Nguyễn Trọng Lăng đã cứu hắn.

Ngoài cửa giờ truyền tới thanh âm già nua của ông Trọng Kim. Mấy ngày hôm trước lúc Nguyễn Trọng Lăng tỉnh lại thì nét mặt của ông còn mừng rỡ như điên, hiện giờ lại đã thành bình thản như không có chuyện gì cả. Ấy là còn chưa nói hiện tại đang đứng ở ngoài cửa trông như có vẻ chần chừ không muốn đi vào. Vẫn là bà Hải Như ở bên ngoài oán trách dùng sức đẩy ông một phen, lúc này ông Trọng Kim mới mượn cơ hội hạ mình xuống đài,… thản nhiên bước vào,… thản nhiên ngồi xuống.



Bên trong phòng, Nguyễn Trọng Lăng tranh thủ trước tiên lên tiếng.

-Con xin chào cha,… chào mẹ!

Lăng cung kính xoay người làm lễ. Nhập gia tuỳ tục, nếu đã đến đây vậy thì phải thích ứng với thời đại ở đây. Từ kiểu cách nói chuyện của người thời này đến lễ tiết… vân vân. Tất cả đều phải học hỏi làm theo cho chu đáo. Dù rằng sợ là chủ nhân thân thể này trước kia đối với mấy thứ này cũng hoàn toàn mù tịt. Chữ hắn còn chẳng biết được mấy cái nói chi là những thứ này!!!

Phía bên kia, ông Trọng Kim cùng bà nhà gặp này kinh dị chăm chú liếc mắt nhìn hắn một cái. Sau khi tỉnh lại, biểu hiện từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ của Nguyễn Trọng Lăng đều có chút thay đổi… tốt ngoài ý muốn. Hiện giờ lại lễ phép như thế…

Nói thật! Đã nhiều năm ông Trọng Kim không còn nhìn thấy đứa con bảo bối của mình cung kính làm lễ như thế đối với mình rồi.

-Con ngoan của ta! Thân thể vẫn còn mang bệnh thì đừng nên đa lễ như thế. Mau mau đứng dậy!!!

Bà Hải Như cười dài đỡ con trai đứng dậy. Là con của mình dứt ruột đẻ ra nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt. Người ta thường nói “Mẹ chiều thì con hư”. Lời này nói ở đây thật đúng là có đạo lý. Nguyễn đại công tử quen tính ăn chơi lêu lổng… Này không phải là từ mẹ hắn nuông chiều mà tạo thành hay sao?

Ngược lại nói tới trong tư tưởng của Nguyễn Trọng Lăng vẫn còn chút ấn tượng sợ hãi người cha hiện tại. Nguyễn đại công tử lúc trước là một người tài cao gan lớn… à không, là tài mọn gan lì, lợn chết không sợ nước sôi. Nguyễn Trọng Lăng cũng không dám thách thức với ranh giới sinh tồn cực hạn của bản thân mình. Hiện tại thân thể này của hắn ta vẫn còn yếu ớt lắm. Nếu nhỡ làm ông Trọng Kim cáu lên rồi lại thêm trận đòn roi lên người thì chắc hắn đi luôn quá.

Lăng cũng không muốn mình vừa xuyên việt tới đây liền lập tức rời đi ngay như thế. Hắn ta lặng lẽ giương mắt nhìn lên, thấy cha mình không có phản ứng gì lúc này mới cẩn thận đứng lên.

Ông Trọng Kim ho khan một tiếng rồi nói:

-Thân thể đã cảm thấy tốt hơn tí nào chưa?

Tuy là một câu hỏi thăm sức khỏe, nhưng lúc nói chuyện ông Trọng Kim hai mắt vẫn nhìn lên trời. Đúng là khinh thường không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.

Đầu óc còn mụ mị chưa quen thuộc, Lăng mù tịt không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết cha hắn đang muốn nói chuyện cùng với ai đây?

Hắn nhìn theo ánh mắt của ông Trọng Kim, chỉ thấy trên nóc nhà có vài cái xà ngang làm bằng gỗ sơn đỏ. Chẳng có lẽ… cha hắn có người quen nằm ở trên xà ngang không được?

-Đồ khốn nạn! Tao đang hỏi mày đó !!! Nhìn đi chỗ nào vậy?

Ông Trọng Kim chờ lâu mà không thấy cậu con trai trả lời, mới ngẩng đầu lên lại thì thấy thằng ôn con kia đang hai mắt chăm chú nhìn lên nóc nhà. Này hình ảnh quá… chói mắt. Ông Trọng Kim không khỏi giận tím mặt mà quát lên.

Nguyễn Trọng Lăng nghe vậy sợ run, nhanh chóng cúi đầu, “túng”:

-Thưa cha, thân thể của con đã tốt hơn rất nhiều rồi.

-Nghe nói,… mày ý đồ cưỡng bức con gái nhà người ta để rồi bị người ta ngược lại làm cho bị thương?

Ông Trọng Kim nói lời này thời điểm mặt có vẻ âm trầm vô cùng, khoé miệng còn mang theo một tia cười lạnh.

Hỏng rồi! Lại nói đến chuyện này. Hôm nay đến đây hùng hùng hổ hổ như vậy sợ là mình lại gặp chuyện chẳng lành mất thôi. Đúng rồi. Mấy ngày hôm trước là vì còn đang dưỡng bệnh cho nên mới không nhắc tới. Hôm nay cha vừa hỏi liền hỏi trước thân thể của mình có khoẻ hay không? Sau đó mới gợi lại chuyện cũ.

Xem xem đi! Này trình độ đặt câu hỏi quá có học vấn! Quá có tính sâu xa triết lý. Quá có kế hoạch rõ ràng! Này thảo nào mà cha hắn làm lên được người giàu nhất Nam triều như bây giờ. Câu hỏi vừa rồi vừa xem ra đã thấy rất có thâm ý rồi. Nếu như thân thể của mình không khỏe thì thôi. Nếu mà đã khỏe… có lẽ cha sẽ chơi cùng mình một cái trò chơi nho nhỏ mang tên “Năng lực chịu đựng là được hình thành như thế nào”.

Trò chơi này có điểm chơi không vui cho lắm. Tất nhiên là đối với lão cha thì hẳn là chơi xong rồi thoả thuê mãn nguyện nghênh ngang rời đi. Mà đổi lại Nguyễn Trọng Lăng hắn thì chắc là phải hấp hối nằm chờ thầy lang đến để chữa trị đi mất…

Nguyễn Trọng Lăng theo bản năng co đầu rụt cổ, đột nhiên hắn cảm thấy cái nỗi oan khuất này…

Con ** nó! Thật là quá xxx oan khuất!

Đã thế thật đúng là không ai có thể giúp đỡ được cho hắn.

Hắn cũng không thể giải thích cho ông Trọng Kim rằng đó là chuyện của con trai ngài. Này không có quan hệ gì tới ta, ngài tự đi tìm hắn mà hỏi tội đi. Haizzz! Sự thật thì lại không thể giải thích. Mọi chuyện ăn chơi trác táng của chủ nhân thân thể này trước kia rõ rõ ràng ràng đều không phải là do mình làm ra. Giờ lại đều tính toán đổ lên đầu mình.

Buồn bực! Ấm ức!

Bởi vậy… Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt thảm hề hề nhận “túng”, nói:

-Cha à, con đã biết sai rồi. Là con nhất thời hồ đồ, sau này con nhất định không dám làm như thế nữa.

Vì bảo toàn cái thân thể gầy yếu này, tốt nhất là xin tha triệt để luôn thì hơn. Nghĩ vậy Lăng giọng nói càng khép nép hơn.



Kết thúc chương 5.

(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)