Đoản Ngắn (Thiên Yết1199)

Chương 2.1:học trưởng công

" Học trưởng, anh chơi bóng có mệt không? Em có mua nước cho anh nè..."

" Dơ bẩn, mau cút đi!"

Dứt lời hắn giật chai nước ném vào thùng rác, rồi ra tiếp tục trận bóng cùng đám bạn. Bỏ mặc cậu đứng đó, trái tim như vỡ vụn.

Hắn là đàn anh - cũng là một học trưởng đẹp trai, học giỏi, galăng, tốt bụng. Trong một lần bị bọn cướp giật đồ cậu đã được hắn giúp, kể từ đó cậu đã đem lòng yêu hắn.

Nhớ lại đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn nặng lời với cậu, cậu cũng quen rồi. Chỉ tự nhủ bản thân kiên trì thêm một chút, rồi một ngày nào đó hắn sẽ động lòng.

[......]

" Anh ơi, hôm nay em có bài tập khó lắm! Anh giúp em giải được không?"

" Tôi không rảnh!"

" Nhưng..."

" Phiền phức, mau cút đi..."

Hắn ném cho cậu cái nhìn khinh bỉ, một kẻ không chịu học hành, suốt ngày cứ làm phiền người khác thì có gì xứng với hắn cơ chứ.

[.....]

" Anh ơi, tự nhiên em đau bụng quá... có thể nào..."

Cậu một tay ôm bụng, một tay gọi người phía trước. Hôm nay cậu cũng lẽo đẽo theo hắn như mọi hôm nhưng không may bị đau bụng. Chỉ mong hắn thương tình mà quan tâm cậu một chút thôi.

" Đừng có giả vờ, mau cút đi, đừng bám theo làm phiền tôi như thế!"

" Em không có... em thật sự đau lắm..."

Hắn vẫn không tin cho đến khi thấy cậu mặt mũi tái mét và ngã xuống đất. Hắn gọi không tỉnh nên đành đưa cậu đến bệnh viện. Chắc là lại ăn lung tung nữa chứ gì, đúng là phiền phức thật.

Nhưng khi đến bệnh viện bác sỹ lại bảo cậu bị viêm ruột thừa nên cần phẫu thuật gấp. Lúc đấy vì không liên lạc được với người nhà nên cả đêm hôm đó hắn đành ở cùng cậu.

Nhìn người đang ngủ trên giường bệnh lòng hắn đột nhiên có cảm xúc rất lạ, một loại cảm xúc mà trước nay chưa từng có. Cậu lúc này rất đáng yêu khác hẳn với lúc làm phiền hắn, khiến hắn không kiềm chế được mà đưa tay vuốt tóc cậu. Nhưng lại vô tình làm cậu tỉnh giấc.

" Tôi..."

" Học trưởng, anh đưa em vào đây sao?"

" Không tôi thì ai nữa, mà cậu có vẻ thích làm phiền người khác quá nhỉ?"

" Em xin lỗi, làm phiền anh quá! Vì em không có người thân nên..."

Cậu khó xử nói, thật sự bản thân rất ngại khi gây phiền phức cho hắn, lại sợ càng làm hắn thêm chán ghét cậu.

" Cậu còn đau nữa không?"

Câu nói của hắn khiến không gian giữa hai người trở nên tĩnh lặng, cậu cũng bất ngờ lắm. Lần này không phải là đuổi, hay chửi rủa mà là lời hỏi thăm rất chân thành.

" À, em đỡ nhiều rồi... cảm ơn anh"

" Ừm... vậy là tốt rồi, nếu tôi ở lại đây chăm sóc cậu thì cậu có vui không?"

Nghĩ lại hắn bỗng nhiên thấy cậu rất đáng thương, những lúc bị bệnh thế này không có ai bên cạnh chắc là cô đơn lắm.

" Anh nói thật sao? Anh ở đây với em ạ?"

" Ừm, tôi ở đây đến khi cậu khỏi bệnh."

Nét mặt cậu bỗng trở nên rạng rỡ, tươi cười nhìn hắn để lộ hai má lúm khiến mặt hắn trở nên ửng đỏ.

" Này đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi thấy cậu đáng thương nên mới làm vậy thôi."

Nhưng dù đó có là đi nữa thì cậu cũng rất vui, đợi khi khỏi bệnh rồi cậu sẽ trả ơn và tiếp tục theo đuổi hắn.