Chuyện Tình Giữa Ba Người

Chương 1

Tại một nhà hàng sang trọng, bên trong vẫn còn vắng khách chỉ có hai người đang ngồi đối diện nhau. Một người trung niên, quý phái, khí chất cao nhã, ôn hòa và một người con gái trông rất trẻ, xinh đẹp, dáng người cao, gầy với làng da trắng hồng tự nhiên cùng mái tóc xõa ngang lưng màu đen rất đẹp.

Hoàng phu nhân vẫn ôn hòa tươi cười nhìn Hạ An Nhiên và bắt đầu vào câu chuyện.

- Đây là lần thứ hai tôi gặp cô, không cần phải giới thiệu gì nhiều.

- Dạ, con chào bác.

- Lần trước tôi đưa chi phiếu cho cô chê ít hay sao mà không rời xa con trai tôi vậy? cô coi lời nói như trò đùa hay cô đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi ảo tưởng.

- Dạ, cháu không có. An Nhiên nhẹ nhàng đáp lại.

- Giờ thì nói thẳng ra cô cần bao nhiêu mới rời xa con trai tôi?

- Dạ bác! Cháu và Đông Quân yêu nhau thật lòng, xin bác...Hai hàng nước mắt An Nhiên sắp rơi.Không nói gì thêm nữa, cô không xứng với con trai tôi, làm ơn tránh xa nó ra. Đừng để tôi dùng biện pháp mạnh, lúc đó hối hận không kịp.

“Rầm”

Người phụ nữ đập bàn, nóng giận đứng lên và bước đi một mạch ra cửa không quay đầu lại. Cô gái chỉ biết đưa đôi mắt to tròn nhìn bóng dáng sau lưng người phụ nữ vừa bước ra.

****

Hai Tuần trước bà đến gặp cô, đưa cho cô một tờ chi phiếu và nói : “Tờ chi phiếu này đủ để cô sống cả đời an nhiên như cái tên ba mẹ cô đặt cho. Và yêu cầu cô rời khỏi con trai bà. Vả lại bà cũng cho cô biết Hoàng Đông Quân là thừa kế gia sản, nhà họ Hoàng chỉ nhận con dâu ngôn đăng hộ đối và Đông Quân cũng đã có vị hôn thê rồi”

Cuối cùng ngày này cũng tới, dù cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước những vẫn cảm thấy nghẹn lòng, sóng mũi khá cay. Cô chỉ muốn lấy tờ chi phiếu về cho Đông Quân xem để cả hai cùng giải quyết. Đông Quân từng nói với cô về gia đình anh, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa anh cũng muốn cả hai cùng nhau giải quyết và không muốn cô giấu anh bất cứ chuyện gì liên quan đến gia đình anh. Cũng vì chuyện này mà hai người cãi nhau nảy lửa.

Nhưng hai tuần nay cả hai chưa gặp mặt vì cô phải ở lại trường làm luận án tốt nghiệp, đến khi về nhà thì Đông Quân đi công tác, điện thoại thì không liên lạc được vì anh công tác nước ngoài.

Tình yêu của anh và cô đến nhờ vào chữ duyên, khi cô đi sinh nhật bạn cô thì gặp anh ở đấy và họ đến với nhau, họ trải qua nhẹ nhàng bên nhau suốt năm năm. Hiện tại Hạ An Nhiên là sinh viên năm cuối còn Hoàng Đông Quân là một tổng giám đốc cho công ty gia đình.

Từ khi Hạ An Nhiên quen biết Hoàng Đông Quân hơn bốn năm, để tiện cho việc chăm sóc cô, anh đã nhiều lần thuyết phục mới chịu đồng ý về sống chung một mái nhà. Mặc dù sống chung nhưng cả hai không vượt quá giới hạn cho phép.

Có một thời điểm cả hai đã tranh cãi rất nhiều tưởng chừng đã chia đôi lối đi, nào ngờ lần ấy Đông Quân rất buồn khi cô không hiểu anh, anh đã uống say nhưng rất may cả hai không vượt quá giới hạn cho phép của mình. Sau lần ấy Hoàng Đông Quân không uống rượu nữa và mọi chuyện chỉ dừng lại ở nắm tay, cái ôm và những nụ hôn mỗi ngày trao cho nhau khi anh đi làm cô đến trường.

Hoàng Đông Quân giấu nhẹ cô gái mình yêu chuyện gia đình của anh vì nếu nói ra chắc chắn anh sẽ mất cô nhưng cũng vì chuyện này mà cả hai cũng suýt mất nhau. Vậy là anh kể cho cô nghe về hoàn cảnh gia đình mình. Hoàn cảnh gia đình anh khác xa với cô, anh sống trong sự giàu sang ấm no, không lo không nghĩ quen rồi nhưng còn cô sống trong cảnh thiếu trước hụt sau về tiền xen lẫn tình thương và phải tự làm để lo cho việc học. Anh thương tính chịu khó mà không than vãn với anh lần nào.

Đông Quân là con của một chủ tập đoàn giàu có nhất của thành phố Tân Châu, gia đình Đông Quân kinh doanh chuỗi nhà hàng- khách sạn- du lịch và Phương tiện đi lại.

Quay trở về hiện tại, mới đó hai tuần cô chưa kịp nói gì với Đông Quân thì mẹ anh lại tìm đến cô lần nữa. Hạ An Nhiên không biết phải làm như thế nào, cô suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, cô cũng là con người biết tổn thương khi mẹ anh nói ra những lời nặng nề với cô.

An Nhiên đứng lên và bước nhanh ra khỏi nhà hàng đi về. Trên đường về cô nhận được cuộc gọi ở quê, ngay lập tức cô đến sân ga và lên chuyến tàu về nhà một cách nhanh nhất có thể.

****

Đi tàu đến sáng hôm sau An Nhiên mới tới nhà. Cũng đã lâu cô chưa về quê thăm bà, cũng bởi vì lịch học khá dày và phải chuyên tâm vào bài luận án tốt nghiệp nên hầu như cả năm cô chưa về thăm bà lần nào.

Bà cũng biết chuyện anh và cô yêu nhau. An Nhiên đã dẫn Đông Quân về ra mắt bà hồi năm ngoái. Bà rất vui khi cô tìm được một người yêu thương che chở cho cô cháu gái của mình.

Lần này nhận được điện thoại của người hàng xóm hay qua chăm bà. Dì bảo "bà đang bệnh nặng và chờ cô về". An Nhiên chạy về ngay lập tức vì xưa giờ bà cô rất khỏe không có triệu chứng bệnh gì cả.

Từ đầu ngõ bước vào, mọi người lại bu trước cửa nhà cô khá đông. An Nhiên phải chen mãi mới vào được. Vừa vào đến nhà đập vào mắt cô là hình ảnh một người bà đang nằm trên giường và những người hàng xóm đang xung quanh bà. Có người khóc người buồn.

An Nhiên bối rối chạy vào:

- Bà ơi! bà ơi! con về rồi. Bà cháu sao vậy ạ?

Một người hàng xóm hay qua chăm sóc nói giọng buồn buồn.

- Chiều hôm qua bà cháu yếu lắm, dì đã gọi cháu về nhưng sáng nay bà đã...đi rồi.

Lòng người dì nói ra mà nghẹn lòng.

Hạ An Nhiên nghe như sét đánh ngang tai, người cô run run thất thần, miệng lẫm bẫm. Cô chạy lại quỳ gối ngay mép giường của bà và nắm tay bà.

- Không, bà ơi cháu về rồi, bà không thể đi mà bỏ cháu lại một mình. Bà ơi! bà tỉnh dậy đi mà, cháu không muốn, cháu không tin...huhu...

Tiếng khóc nức nở của An Nhiên bậc ra khiến mọi người xung quanh cũng òa khóc theo.

Một tuần trước cả hai bà cháu trò chuyện nhau vui vẻ nhưng sau tuần này lại xảy ra như thế này. Hạ An Nhiên khó chấp nhận được sự thật.

- An Nhiên con đừng đau buồn nữa, trước mắt bây giờ cháu phải lo hậu sự cho bà.

Một người hàng xóm vỗ nhẹ nhẹ vai cô nói.

- Dạ.

- Chúng tôi cũng muốn giúp cô bé.

- Vậy chúng ta mỗi người giúp một tay.

Sau khi chôn cất bà ở phía sau, thì qua ngày sau một người đàn ông trung niên, ăn mặc sang trọng và khác lạ trong xóm này đến gặp Hạ An Nhiên.

- Cô Hạ An Nhiên không thể chôn bà cô ở phía sau nhà.

An Nhiên ngạc nhiên, cô vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thi ông ta nói tiếp.

- Căn nhà đã được bán cho tôi. Tôi đề nghị cô Hạ không chôn bà cô ở đất nhà tôi.

- Là...là sao? bà tôi đâu bán nhà?

- Bà cô không bán nhưng người khác đã bán cho tôi.

- Sao tôi vẫn chưa thể hiểu cho lắm. Ý ông bà tôi bán đất cho người khác và ông mua lại từ tay người khác.

- Đúng vậy?

- Nhưng tại sao bà tôi bán nhà mà không nói tôi biết.

- Chuyện đó tôi không biết. Đây là giấy tờ và chữ kí của bà cô. Mời cô Hạ xem có đúng không?

Hạ An Nhiên cầm tờ giấy lên xem, tay cô không cầm vững, run run và không thể tin vào mắt mình. Cô thật sự bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ dường như đang đến rất nhanh và xảy ra cùng lúc, cô không trở tay kịp.

Bị ép chia tay Đông Quân, bà mất và giờ nhà cũng không còn. Căn nhà này là kỉ niệm của bà cháu cô ở. Ba mẹ bỏ cô lại cho bà chăm sóc, từ bé trong trí nhớ của cô chỉ có mỗi hình bóng người bà bươn chải lo từng miếng ăn, đồng tiền, đưa rước cô đi học.

Lớn lên cô ý thức được một chút, An Nhiên cũng lén bà đi kiếm tiền để cho bà và cháu đỡ khổ. Rồi đến khi cô lên đại học cũng một tay bà lo cho cô một nữa, nữa còn lại cô tự xây sở vì cô bảo với bà "tiền học phí trên này rẻ lắm, con cũng lớn có thể kiếm tiền được". Bà dưới quê lại lo cho cháu trên thành phố phải nhịn ăn nhịn mặc. Từ khi bà gặp Đông Quân bà cũng yên tâm hơn về An Nhiên và sống khỏe mạnh hơn.