Chiến Thánh Khúc

Chương 2: Những giấc mơ kỳ lạ (2)



Tôi ngơ ngác mò điện thoại trong túi ra, giơ lên xem giờ. Đã qua nửa đêm rồi. Vậy tức là, hôm nay là sinh nhật tôi. "Anh không phải là đã đi..."

"Đi đánh bóng thôi. Em không nhớ hiện giờ là mấy giờ sao? Ai lại đi đánh bóng giờ này chứ?"

"Á..." - Dù chỉ vừa xem giờ, nhưng cô lại bất giác quên mất. - "Chỉ là em... Không nghĩ anh sẽ biết..."

"Em là em gái anh mà. Dì đã nói với anh em có chút sợ người lạ nên anh không dám tiếp cận em quá gần, sợ em sợ hãi. Nên sau khi tính toán, anh thấy tổ chức sinh nhật bất ngờ cho em là một sự lựa chọn khá ổn. Chỉ tiếc là cha có việc đột xuất nên không thể không đi công tác. Em không bất ngờ sao?"

"Có." - Tôi bất giác rơi nước mắt.

"Nè, sao vậy? Sao lại khóc?" - Vương Tuấn Lãng lúng túng đặt bánh kem và pháo trong tay lên bàn rồi lấy giấy ăn, nhưng có vẻ không biết nên làm gì nên cứ xoay qua xoay lại.

Tôi thấy hơi buồn cười, cũng không muốn khóc nữa. Đang định tự giơ tay lấy khăn giấy trong tay anh thì anh đột nhiên cúi người tự lau nước mắt cho tôi. - "Anh..."

"Làm sao lại khóc vậy? Anh làm em buồn sao?"

"Không đâu. Chỉ là...ngoại trừ mẹ, lâu lắm rồi mới có người tổ chức sinh nhật cho em." - Sinh nhật tôi trùng đúng vào ngày mất của mẹ Hi Văn, nên dù cô ấy không nói gì, nhưng tôi biết cả hai chúng tôi không quá vui vẻ.

"Không sao, sang năm anh sẽ lại tổ chức cho em. Đừng buồn nữa."

"Anh coi em là em gái sao?"

"Tất nhiên rồi." - Ngoài ra, mẹ kế còn nói Hạ Tử Linh đã từng trải qua bạo lực mạng và bạo lực học đường nghiêm trọng dẫn đến trầm cảm một thời gian, cho nên cho dù là anh hay cha đều rất cẩn trọng trong việc nói chuyện với cô bé, vì dù sao cha anh và anh đã có thời gian làm quen với mẹ kế, nhưng Hạ Tử Linh lại sợ người lạ, nên trước khi cha và mẹ kế tái hôn thì anh và cha thậm chí còn chưa gặp cô bé trực tiếp được lần nào. Nhưng giờ có vẻ như, sự cẩn trọng đó lại biến thành cái gai của cô bé, nghĩ rằng không ai quan tâm mình. - "Anh luôn hy vọng có thêm một cô em gái đấy."

"Dạ."

"Nghe nói em cũng đã đỗ vào trường đại học Orange rồi phải không?"

"Vâng."

"Có muốn đi tham quan không?"

"Đi tham quan trường vào ngày sinh nhật sao?"

"À anh quên. Vậy, khu vui chơi? Gần đây có một khu vui chơi mới mở. Bạn anh có vé tham quan miễn phí, nhưng đi cùng mấy đứa bọn anh có được không?"

Phải đi cùng người lạ, tôi có chút băn khoăn. Nhưng rồi lại nghĩ, bám sát anh trai thì chắc không sao đâu. Đây là anh trai đầu tiên của tôi mà. Tôi muốn đi chơi với anh trai.

Khi nhìn thấy Hạ Tử Linh gật đầu, anh có chút bất ngờ. Xem ra bệnh trầm cảm đúng là đã đỡ hơn không ít. Nhưng nói vậy là một chuyện, lúc ra ngoài thật vẫn sẽ sợ hãi cho coi. Vì nói bao giờ cũng dễ hơn làm. Anh sẽ nhân cơ hội này giúp đỡ cô bé hoà nhập hơn với xã hội. Như vậy bệnh trầm cảm sẽ không trầm trọng đến suýt tự sát như trước nữa.

Tôi rất hào hứng với chuyến đi nên đến khuya mới ngủ được. Đến khi dậy lại mất gần cả tiếng để trang điểm và chọn trang phục. Tuấn Lãng rất kiên nhẫn chờ tôi mà không nói câu nào, mặt cũng không hề tỏ ra bất mãn gì mà luôn mỉm cười khiến tôi thả lỏng hơn không ít.

Chúng tôi sẽ ngồi xe của bạn anh ấy để cùng đi đến khu vui chơi mới mở cửa đó. Khu vui chơi vẫn chưa mở cửa chính thức cho tất cả mọi người mà chỉ vài người trong giới nhà giàu mới được mời tham dự. Tôi tự hỏi bạn anh ấy có lai lịch thế nào.

Đỗ trước cửa là chiếc xe thể thao đời mới Black. Anh như thói quen đến mở cửa ghế phụ, song vừa chạm vào tay nắm cửa đã rút lại, sau đó lại mở cửa ghế sau rồi cùng ngồi một hàng với tôi. Lúc lên xe tôi mới biết hoá ra ở ghế phụ còn có một người khác. Người bạn anh nói ban đầu ngồi ở ghế lái. Nhưng tôi tự hỏi anh ta thật có cùng tuổi với anh trai không vậy? Dáng người cao lớn, gầy, khoẻ mạnh. Trông anh như một tổng giám đốc hơn là một sinh viên năm cuối, đó là nếu thay bộ đồ trẻ trung năng động của anh thành âu phục.

Xe đời mới thường có camera ở đuôi xe nên gương chiếu hậu chỉ để cho đẹp và soi xem mặt tài xế có dính gì không. Vì thế chỉ cần hơi nghiêng người, tôi đã thấy khuôn mặt của anh ta. Anh ta không phải là người đã đỡ tôi ở cổng trường đại học hôm qua sao? Anh ta là bạn của anh trai sao? Dù có vẻ lạnh lùng, nhưng anh ta vẫn là một người tốt bụng như anh trai. Vì thế tôi cũng thả lỏng hơn.

Có một người khác ngồi ở ghế phụ, dường như đang ngủ, áo khoác che kín mặt nên tôi không biết anh ta trông như thế nào.

"Ai đây? A... Là em trai anh phải không? Cậu ta... Có sao không vậy?"

"Không biết. Thằng bé vừa bị chuốc một đống đồ ăn mốc mấy hôm trước. May mà phúc lớn mạng lớn giữ được mạng. Mới xuất viện."

"Vẫn là do cô ta à?"

"Ừ."

"Đứa trẻ đáng thương. Anh không thể giúp cậu ta sao?"

"Cậu ta nói có kế hoạch khác. Chỉ cần không đυ.ng vào kế hoạch của chúng ta thì sao cũng được."

"Vậy à. Thế anh định mang cậu ta theo à?"

"Để xem đã. Nếu cậu ta muốn. Còn không thì để cậu ta bắt xe về thôi. Anh sợ đến đón em muộn nên sau khi từ bệnh viện ra liền đến đây luôn."

Sau đó anh trai còn giới thiệu tôi với anh. Anh ta tên Hứa Vân. Là con trai cả của Hứa Văn Nghiên - cũng là anh trai của chủ tịch tập đoàn Hứa Gia chuyên cung cấp đồ dùng sinh hoạt quân đội. Quả đúng là con nhà giàu mà. Sau khi giới thiệu, tôi cũng không biết nói gì nữa nên im lặng.

May mà công viên cách đây không xa lắm nên im lặng không bao lâu thì liền đến nơi. Nhìn cách trang trí xa hoa khác hẳn với những khu vui chơi bình dân, tôi bất giác hiểu ra tại sao lại mở riêng cho đám con nhà giàu trước rồi.

Dượng là trưởng phòng của một tập đoàn danh tiếng, tuy không hẳn đã là có rất tiền như đám con ông cháu cha, nhưng ít nhất thì cũng không phải quá đắn đo suy xét. Bạn anh không chỉ có mình Hứa Vân mà còn có hai người nữa.

Tôi không phải không quen Hứa Vân. Hi Văn là một cô bé hám trai đẹp. Vì thế rất thích lướt diễn đàn. Trên diễn đàn trường đại học Orange thì các nữ sinh bàn tân xôn xao nhất là Bộ ba kỳ tài.

Hứa Vân là một trong số đó, anh được đặt biệt danh là Hoàng Tử Mùa Thu, ngoài lạnh trong ấm. Anh rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh. Chỉ mua cổ phiếu vài ngày cũng có thể lãi gấp ba gấp bốn lần. Anh lạnh lùng, nhưng không phải tất cả mọi lúc, mà chỉ với người anh ghét, hoặc người làm hại đến bạn anh. Hi Văn còn phát cuồng với danh sách cp* vô tận của anh.

*Cặp đôi bất đắc dĩ bị dân chúng gán ghép thành đôi chứ thực tế không có.

Người thứ hai là Vương Tuấn Lãng, thiên tài thể thao giỏi trong mọi lĩnh vực, Hoàng Tử Mùa Hè hoạt bát năng động nhưng chỉ thân thiết với tổ đội bạn bè cá nhân. Những người khác vẫn sẽ vui vẻ đáp chuyện nhưng sẽ không chủ động bắt chuyện nếu không có việc gì liên quan. Anh cũng là người hay bị ghép cp với Hứa Vân học trưởng nhất vì hai người họ là bạn bè, còn hay đi với nhau nên có nhiều tình tiết để các cô YY**.

**YY: suy diễn ra những chuyện không có thật xoay quanh cp dựa trên những tình tiết đời thực.

Người thứ ba chính là một trong hai người trước mặt. Tên Trương Anh Kiệt, anh là Hoàng Tử Mùa Xuân, diễn viên kiêm ca sĩ thiên tài, 10 người thì đến 9 người si mê. Tính tình tốt, hoà nhã. Nhưng cũng vì tiêu chuẩn của anh cao nên vô tình khiến các cô trong trường không tìm được ai để đưa vào bộ tứ mùa. Nếu giảm tiêu chuẩn đi thì không ai nỡ.

Nhưng Hoàng Tử Mùa đông trong suy nghĩ của các cô là người lạnh lùng toàn phần. Nếu giảm tiêu chí mà đưa Hứa Vân vào làm mùa đông thì lại không ai đủ tiêu chuẩn để vừa nóng vừa lạnh như anh. Nóng lạnh giao thoa là đặc điểm quan trọng nhất của mùa thu mà. Nhưng mà trong bộ tứ chơi thân với nhau vẫn còn một người nữa, chỉ là giới tính không phù hợp.

Trương Anh Kiệt không đi một mình, bên cạnh còn có một cô bạn khác cũng ở trong nhóm. Người đó là Vi Sinh Hồng Liên. Họ Vi Sinh rất hiếm nên thực sự nghe rất lạ tai. Hồng Liên là một cô gái lạnh lùng. Không biết bằng cách nào mà chơi được trong nhóm ba "hoàng tử" này, nhưng cô luôn tỏ ra cao quý. Vì là cô gái duy nhất nên không ít bị chỉ trỏ, nhưng Hồng Liên chưa bao giờ để mắt đến. Hồng Liên nhuộm tóc tím, màu mắt cũng là màu tím trời ban. Nghe nói màu mắt này là dị biến, rất hiếm người có được nó.

Hồng Liên còn được gọi là Công Chúa Mùa Đông, một danh xưng phù hợp cho nhóm tổ hợp này. Khi mới tới, ánh mắt Hồng Liên nhìn tôi có vẻ bất thiện khiến tôi không khỏi hơi rùng mình và vô thức kéo tay áo anh trai và núp sau lưng anh sâu hơn. Tôi không biết mình đã làm gì vị học tỷ này rồi nữa.

Ngoài anh trai mang theo tôi ra thì Trương Anh Kiệt cũng không đi một mình. Anh ta dẫn theo một cô bạn gái. Và người này tôi cũng quen nữa.

"Xin giới thiệu với mọi người. Đây là bạn gái tôi. Ngô Hi Văn." - Trương Anh Kiệt hào hứng nói.

"Cậu có bạn gái từ bao giờ vậy?" - Vương Tuấn Lãng kinh ngạc.

"Sáng nay mới chính thức nè." - Anh Kiệt nói.

"Cái gì cơ? Tớ nghe không rõ?" - Tuấn Lãng nghi ngờ vào những gì tai mình vừa nghe được.

"Sáng nay, chính xác là vào 6 giờ 43 phút sáng nay. Vậy được chưa?"

Mặc kệ hai người kia nói chuyện, tôi nhìn chằm chằm Hi Văn, cô ấy có vẻ ngượng ngùng không nói gì. Nên tôi gửi tin nhắn qua hỏi chuyện.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay là...

[Chuyện gì vậy?]

[Khá phức tạp. Nhưng anh ấy chính là chàng trai trong giấc mơ của tớ.]

[Hả? Người đó có tồn tại thật hả?]

[Về tớ kể cho. Chuyện dài lắm.]

[Ừ.]

Chàng trai ngồi trên ghế phụ cũng bước xuống. Người này... Khoing cần giới thiệu tôi cũng biết. Là Bạch Dương. Nhưng anh nói mình đã không còn là Bạch Dương nữa rồi. Hứa Vân giới thiệu đó là em họ anh tên Hứa Phong. Có vẻ mọi người trong nhóm đã biết hết rồi nên không ai nói gì nữa. Nhưng tôi và Hi Văn thì ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ cô ấy cũng nhận ra Hứa Phong chính là bạn trai cũ của tôi, sau đó chúng tôi lại nhìn sang chàng trai đứng cạnh. Cô ấy nhìn Trương Anh Kiệt, còn tôi nhìn Vương Tuấn Lãng, xem ra phải hỏi thăm một chút rồi. Trương Anh Kiệt và Vương Tuấn Lãng đồng thời hắt xì không rõ lý do. Nhưng cô ấy chờ được, tôi lại không muốn chờ.

Hồi cấp ba tôi mới gặp anh, nhưng sự dịu dàng ân cần của anh đã làm tôi cảm động, nên không lâu sau đó liền bắt đầu hẹn hò. Nhưng trước khi tốt nghiệp lớp 12 vài ngày. Anh đột nhiên gửi in nhắn yêu cầu chia tay rồi biến mất theo đúng nghĩa đen. Điện thoại, nhà ở, trường học, tôi không thể tìm thấy anh ở bất cứ đâu. Điều đó khiến bệnh trầm cảm vốn đã ức chế rất lâu đột nhiên bùng phát. Tôi còn có ý định cắt cổ tay tự sát khiến mẹ hoảng sợ. Ba tuần sau thì ba tái hôn. Tôi có thêm anh trai, trầm cảm cũng không còn quá nặng nề, nhưng đôi lúc vẫn không vui vì bệnh được ức chế không phải do tâm tình tốt, mà là do tác dụng của thuốc.

"Bạch Dương, em..." - Tôi cố ý kéo Hứa Phong lùi về sau nói chuyện.

"Không phải Bạch Dương. Tôi là Hứa Phong. Em đừng gọi tôi như vậy nữa. Bạch Dương đã không còn tồn tại nữa rồi."

"Em... Em đã nghe sơ qua về chuyện của anh. Có phải sau khi anh chia tay với em liền quay về Hứa gia không?"

"..."

"Chúng ta có thể quay lại được không? Em... Em... Không muốn mất đi anh nữa."

"Anh..."

"Anh không nói gì đã biến mất. Chúng ta chưa tính là chia tay. Quay lại có được không? Em nhớ anh lắm."

"Để sau được chứ? Ở đây nhiều người quá." - Hứa Phong suy nghĩ hồi lâu rồi nói

"Được."

Vương Tuấn Lãng nhìn Hứa Phong với vẻ đăm chiêu

"Giờ đã đông đủ rồi, các cậu không định đi sao? Cứ đứng mãi ở đây?" - Hồng Liên nhíu mày.

"A, đây là công viên nhà cậu mà. Hôm nay lại chỉ có chúng ta ở đây. Muộn chút đi cũng đâu có mất thời gian xếp hàng gì đâu." - Tuấn Lãng cười nói.

"Hả?" - Ánh mắt sắc lẻm của cô truyền đến khiến anh rùng mình. Xem ra cô ấy rất không hài lòng với chuyện hai người bọn anh chỉ mải mê thảo luận xem tại sao Trương Anh Kiệt lại đem bạn gái mới quen cùng đi với nhóm.

"À ờ thì.... Đi thôi?" - Anh thăm dò.

Hồng Liên chỉ gật nhẹ đầu mà không trả lời. Tôi chỉ có chút khó hiểu. Khi Hứa Phong chưa đến, học tỷ không nói gì, khi anh ấy đến lại nói đông đủ. Qua lời của Hứa Vân thì sự xuất hiện của Hứa Phong ngày hôm nay hoàn toàn là tình cờ và đột xuất. Sao học tỷ lại biết trước được vậy. Hay là chị ta làm sao biết không còn ai phía sau nữa

Sau đó cả nhóm cùng đi chơi rất vui. Hạ Tử Linh lắc đầu xua tan đi suy nghĩ vẩn vơ về Hồng Liên mà tập trung chơi đùa. Cô cũng bớt rụt rè hơn vì trong nhóm không chỉ còn có hai cô gái nữa, mà một trong số đó còn là bạn thân của cô, còn có cả anh trai và bạn trai cũ mà cô vẫn luôn yêu thương.

Nhân lúc mọi người đang chơi vui vẻ không để ý, Vương Tuấn Lãng kéo Hứa Phong ra một bên nói chuyện riêng.

"Cậu là bạn trai cũ của Tử Linh sao?"

"Hồi cấp ba chúng tôi có quen nhau. Nhưng mà..."

Anh xoè tay nhẩm tính - "Xem ra đó lúc lúc Hứa gia nhận cậu về đi. Cậu sợ liên lụy con bé sao?"

"Phải."

"Giờ cậu còn yêu con bé không?"

"Còn yêu thì có tác dụng gì? Giờ tôi..."

"Tôi hỏi gì thì cậu trả lời nấy đi. Còn yêu hay không?"

"Còn. Nhưng giờ tôi đang lâm vào tình thế nguy hiểm. Cô ấy sẽ bị liên lụy nếu ở gần tôi."

"Tôi không quá biết cậu hay con bé nghĩ thế nào. Nhưng tôi nói cho cậu biết một chuyện, sau khi chia tay cậu, bệnh trầm cảm của con bé đã tái phát và suýt nữa cứa cổ tay tự sát thành công."

"Cái gì? Tiểu Linh cô ấy...."

"Tuy không vui lắm khi phải thừa nhận điều này, nhưng cậu có sức ảnh hưởng rất lớn đến con bé, lớn hơn bất kỳ ai. Nếu cậu đã quyết tâm, có thể nói cho tôi và Hứa Vân. Mục đích của chúng ta xét về một mặt nào đó rất giống nhau. Chúng tôi có thể bảo vệ tốt con bé. Vậy..."

"Tôi sẽ suy nghĩ thêm. Khi ra được quyết định chính xác, tôi sẽ báo lại cho anh." - Sau đó anh mắt anh liền hướng về phía Hạ Tử Linh nhìn chăm chăm không rời. Vương Tuấn Lãng thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài.

Đến tận khi trời tối cả lũ tụ tập lại ở quảng trường xem pháo hoa.

Với tôi mà nói. Hôm nay là ngày sinh nhật đẹp nhất. Nếu không có sự cố xảy ra ngay sau đó. Toà tháp đồng hồ đột nhiên nổ tung như bị ai gài bom, nhưng chỉ có tôi chú ý đến nó do đúng lúc mỏi người xoay lại. Vì tiếng pháo hoa đã át đi tiếng nổ. Tôi muốn cảnh báo nhưng không kịp. Không ai chạy thoát. Toà tháp đổ sụp lên bảy người. Trời đất tối sầm. Một bóng người lững thững bước lại. Mái tóc đỏ của cô không chỉ nhạt đi một cách rõ rệt, mà còn xuất hiện vài sợi tóc trắng hoặc nửa trâng nửa đỏ.

Trên trán cô vẫn còn rỉ máu. Dù trời tối, nhưng dưới ánh đèn đường và anh trăng mà cô không hề có bóng. Chỉ thấy cô mỉm cười dịu dàng nhìn về phía đống đổ nát, cứa một đường trên cổ tay rồi vươn tay ra. Máu rơi xuống đất, chui vào tìm trong đống đổ nát.

"Trả lại cho mọi người nè." - Cô thì thào. Zau đó quay đầu lại - "Vậy đã được chưa?

"Dùng máu thì không sai, chính là ký ức bản thể rồi. Giờ thì ta thả cô đi đấy. Dù sao mớ ký ức bản sao đó không giúp cô trụ được lâu nữa đâu." - Zen nói, rồi xoay người bỏ đi.

Hiên Giai Kỳ mệt mỏi. Máu ngừng chảy. Cô liền băng bó nó lại. Cô nhìn xuống dưới chân. Ngay cả những cột đèn đều có bóng, nhưng cô lại không có. Vì cột đèn là thứ thực sự tồn tại. Còn cô... Đến một món đồ vô tri vô giác cũng không bằng.