Ngọn Đèn Tàn

Chương 1

Edit: Phong Lữ

Tôi yêu anh ta suốt 12 năm, từ tuổi 15 ngây thơ tới tuổi 27 đầy trăn trở. Nhưng anh ta xưa giờ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, mà lúc tôi không chịu nổi nữa muốn từ bỏ thì anh ta đúng lúc bố thí một chút hy vọng cho tôi. Tôi lại mềm lòng, vì một chút hy vọng nực cười đó mà cam tâm tình nguyện đi vào cái bẫy của anh ta. Tôi biết anh ta ở lợi dụng tôi, mặc dù tôi chỉ là một công dân bình thường, nhưng cũng vì tôi bình thường nên mới để anh ta sử dụng được.

Anh ta nói rằng anh ta thích phụ nữ. Nhưng lại có quan hệ mập mờ với người đàn ông khác. Cũng không biết là anh ta bất đắc dĩ do làm nhiệm vụ hay do bản thân anh ta thích thế.

À, được rồi, anh ta là một cảnh sát nằm vùng. Là cảnh sát lại là nằm vùng nên đương nhiên làm việc cũng không sạch sẽ. Những vùng đen, xám chính là địa bàn anh ta thường xuyên lui tới. Lúc tôi gặp anh ta cũng đang chật vật khó khăn lắm.

Khi đó tôi mới vừa come out với người trong nhà. Người nhà tôi không thể hiểu được sao một người đàn ông lại đi thích người cùng giới được. Trong quan niệm phong kiến của bọn họ, đây là chuyện trái đạo đức luân thường. Cho nên tôi bị người nhà đuổi đi, trên người chỉ còn một cái ví da chẳng có bao nhiêu tiền mặt, lại nhàu nát lung tung, sợ là dùng không được. Khi tôi đang nghèo túng đi lang thang trên phố thì đúng lúc gặp anh ta khi vừa giải quyết xong việc. Anh ta hỏi tôi có nhà để về không? Tôi bảo không có. Sau đó anh ta bảo tới ở cùng anh đi, rồi vươn cánh tay được chăm tốt ra, thon dài trắng nõn hệt như người anh ta vậy. Chắc lúc đó tôi bị nụ cười của anh ta làm mờ mắt, hay bất ngờ vớ được vận tốt nên bị ngu, dù sao đi nữa, lúc đó tôi cứ như vậy mà mơ hồ đi theo anh ta về nhà. Kể ra cũng buồn cười, tôi khi ấy thế mà lại không chút nghi ngờ người ta là bọn buôn người mà đã ngu dại đi theo người ta rồi. Vẻ bề ngoài đúng là đã mang cho anh ta rất nhiều chỗ thuận lợi.

Khi đó annh ta 23, tôi 15, hơn thua 8 tuổi.

Hồi ấy còn trẻ chưa hiểu sự đời, thấy mình có cái gì tốt cũng muốn cho anh ta hết, chỉ có mình mới có thể trợ giúp anh ta. Nhưng kẻ nghèo túng khốn cùng như tôi làm sao có năng lực hỗ trợ anh ta, lần nào cũng là đại ca của anh ta xuất hiện hệt như thiên thần lúc anh ta đang cố kéo dài hơi tàn, cứu anh ta lại. Nhưng mà anh ta chẳng biết rằng là tôi đã đau khổ cầu xin thế nào, đại ca còn chưa đánh mất nhân tính thấy tôi đáng thương mới đi cứu anh ta.

Ừ, tôi chẳng làm được gì, ngoài chuyện mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho anh ta, yên lặng chờ đợi người về. Khi anh ta về mang đầy thương tích, tôi chỉ có thể yên lặng băng bó, thoa thuốc cho anh.

Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt đã là mười hai năm. Mấy năm nay, tôi ngầm trong tối giúp anh ta không ít, trong lòng anh ta cũng biết rõ, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của anh ta với tôi chưa từng ấm lên. Rốt cuộc, thứ tôi thấy lại là anh ta cam tâm tình nguyện nằm trong lòng ngực đại ca cũ, cười giảo hoạt như hồ ly, tai nghe rõ giọng anh ta: “Nuôi nhãi con này thiệt không tệ phải không? Thực sự đã giúp em chẳng ít đâu! Lần này nếu không nhờ nó ngăn em lại một chút thì chắc em không gặp được anh nữa rồi.” Trong giọng nói đầy vẻ làm nũng, ánh mắt đại ca phức tạp nhìn tôi một lát, rồi lại chuyển đi, tập trung an ủi tiểu bảo bối của anh ta.

Tình yêu cái quần quèn gì, 12 năm xàm xí

Tôi miệng vết thương bị trúng đạn, máu đổ đất, hoa mắt không nhìn rõ, mất máu nên gây choáng khiến tôi khó làm được gì. Tôi gắng gượng muốn rời khỏi nơi này, sẽ không có ai tới cứu tôi, cũng sẽ không có ai đưa tôi đi bệnh viện. Tôi là là một người tầm thường, chết cũng tốt tốt cho mọi người, bởi vì tôi biết quá nhiều.

Xem đầu óc của tôi đi, hết 12 năm giờ nó mới hoạt động, người ta không cần mày, chỉ hận không thể cho mày đi chết thôi! Tôi run rẩy bấm dãy số đã lưu vào xương cốt: “Alo, cậu là ai?……” Tôi nói địa chỉ xong là hết, cứ thế rồi ngất trong ngõ nhỏ.

Khi tỉnh lại tôi đã không biết hôm nay là hôm nào. Bệnh viện có mùi cay mũi đặc trưng khiến tôi bất giác giật mình một chút. Người mẹ đã lâu không gặp của tôi đang nằm nhoài người trên gường bệnh, đầu tóc muối tiêu đặc biệt nổi bật. Trong nhất thời, cổ họng nghẹn ngào nói không ra lời, cha tôi ngồi ở cách đó không xa, cứ thế mà ngồi ngủ, hơi gáy nhỏ.

Tôi nắm chặt chăn, mắt nước yên lặng rơi, tôi ngửa đầu, muốn đẩy nước mắt về nhưng vẫn không ngừng được. Mẹ tôi đột nhiên bừng tỉnh, bà ngẩng đầu lên, tôi nhìn bà qua đôi mắt đẫm lệ: “Con xin lỗi mẹ! Con xin lỗi!”

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, lực tay không giống như của một phụ nữ 1 mét 5 có thể có: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi……” Tay bà nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, cảm giác như trở lại lúc bé tôi được mẹ ôm vào lòng, vỗ từng cái từng cái, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Chúng tôi gây tiếng động hơi lớn, cha tôi cũng tỉnh lại, nhìn chúng tôi bên này, hốc mắt liền đỏ. Ôi người cha vẫn luôn cứng rắn ở trước mặt tôi …… Ông cũng bị năm tháng mài thành một viên đá bình thường, dần dần già đi. Cha đi lên trước, ôm lấy hai mẹ con, người một nhà ở bệnh viện lâu ngày gặp lại, trong lòng chua xót khó có thể miêu tả. Sau cùng, vẫn là anh tôi chạy tới kéo mọi người ra, bằng không chắc chúng tôi còn ôm tới tận hôm nảo hôm nào.

Tới khi tôi khá ổn rồi, đang ở nhà dưỡng bệnh, người ông quyền uy trong gia đình hỏi tôi: “Sao lại ra thế này?”

“Chuyện nhỏ thôi ạ.” Tôi nói.

“Chuyện nhỏ?! Mày trở về như vậy mà kêu chuyện nhỏ?” Ông cầm gậy chọc chọc vào chỗ bị thương mới thay thịt mới.

Ông yên lặng trong chốc lát, lại hỏi: “Còn có thể sửa lại không?”

“Không thể.”

Anh tôi đứng bên cạnh, cố gắng nháy mắt ra hiệu, tôi cười với anh, sau đó thấy anh hơi sụp bả vai, từ nhỏ anh đã biết tôi rất cứng đầu. Nhưng chuyện này cũng không phải do tôi cứng đầu, do bẩm sinh mà! Hết cách rồi. Giống như con người bẩm sinh đã biết hô hấp, giờ ví như bắt người ta sửa không thở được nữa, sửa được không? Đương nhiên không được.

Suy xét thật lâu, tôi quyết định vào quân đội rèn luyện, dù sao cũng có sẵn hậu đài. Chắc tôi đã quên nói, ông tôi là tướng đã về hưu, cha tôi làm chính trị, anh tôi thương nhân, mẹ tôi là nghệ sĩ dương cầm …… So với cả nhà thì tôi là người vô dụng nhất, 27 tuổi rồi vẫn là đứa ăn bám.

Sau khi vào quân đội, người tiếp tôi là huấn luyện viên —— một người trông rất quen mắt. Tôi yên lặng xem kỹ người trước mặt, mặc một thân quân trang cao ráo kiên cường, hơi thấp hơi tôi một tí, làn da rất trắng hoàn toàn không giống đàn ông trong quân đội, vừa nhìn có thể cảm thấy đây là người lạnh nhạt nghiêm túc.

“Đi theo tôi.” Giọng huấn luyện viên hơi cứng, dường như không quen cách nói chuyện nhẹ nhàng.

Tôi không nói gì, yên lặng đi theo phía sau anh ta.

“Nơi này là ký túc xá của anh, lát nữa anh quan chỗ quân nhu lãnh quần áo. Mười phút sau tới sân thể dục khu A báo cáo!” Quen không nhịn được dùng giọng ra lệnh.

“Có phải tôi đã từng gặp anh?” Tạm thời còn chưa đi vào khuôn khổ, tôi hỏi.

Sắc mặt đối phương trong nháy mắt trở nên hòa hoãn: “Tôi là Tần Ngọc.”

Là Tần Ngọc khi còn nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo sau tôi? Tôi còn nhớ rõ Tần Ngọc nhìn chung rất ngoan ngoãn, nhưng lại cũng rất cứng đầu, suốt ngày bám theo tôi, mỗi lần tới lúc chia tay là lúc ông Tần đau đầu nhất, Tần Ngọc mãi không chịu để ôm đi. Cuối cùng vẫn là tôi dỗ tới dỗ lui cho ẻm chiu về nhà. Về sau thì tôi bị đuổi khỏi nhà rồi.

“Tiểu Ngọc Ngọc?” Đúng là một biệt danh nghe khá ngượng.

Tai cậu ấy dần dần đỏ lên: “Gọi tôi là Tần Ngọc được rồi.”

Rất nhanh, tôi bắt đầu huấn luyện rồi, có lẽ là bởi vì ở thế giới hắc ám đã lâu rồi, vô huấn luyện như cá gặp nước, tôi làm không tồi. Lại còn có có một huấn luyện viên dễ thẹn có thể đùa giỡn, đúng là cuộc sống hài hòa.

Thời gian là thứ nếu bạn không để ý thì nó như chìm vào đáy vực. Nếu lúc đầu lo sợ bất an thì cuối cùng mọi chuyện thường khác so với những gì đã nghĩ. Ở quân đội hai năm hệt nhưu một cơn mơ, tạm biệt các anh em đã từng cùng đổ mồ hôi đổ máu, sau đó tôi cùng Tần Ngọc rời đi.

Mới hai năm mà thôi, nhưng khi trở lại thành phố này, nó như đã biết thành một dáng vẻ khác, như từ một cô gái dịu dàng trở thành cô gái cứng rắng giỏi giang. Không rõ như thế là tốt hay không, chỉ cảm thấy chút hụt hẫng về thời gian trôi. Tôi làm vệ sĩ ở công ty của Tần Ngọc. Tủi thân? Không hề. Dù là một quân nhân đặc chùng xuất ngũ, nói thật dễ nghe, nhưng rời khỏi lãnh địa của mình, tôi cùng lắm chỉ là một thằng đàn ông muốn kiếm cơm. Huống chi, tay của tôi từng bị thương, bằng không quân đội sẽ không thả người. Trừ phi, giống Tần Ngọc có ông giữ chức to, dùng quan hệ để đưa cậu ấy ra. Đương nhiên tôi cũng là có thể làm thế, có điều tôi còn rất hưởng thụ cuộc sống trong quân đội, nếu không phải do bị thương, có lẽ tôi sẽ đợi tới khi về hưu mới xuất ngũ.

Mà bây giờ tôi cũng hưởng thụ cuộc sống đi làm sáng đi chiều về. Đồng nghiệp cười nhạo tôi sống như mấy ông già. Ai nói như vậy không tốt chứ! Mấy dì trong tiểu khu mang thiện ý tới giới thiệu con gái cho tôi, nói là trong nhà không phụ nữ thì thiếu không khí, rất quạnh quẽ, tôi cười chối từ. Nhưng hôm khác lại không thể không tiếp, cũng thấy cảm thấy ghét gì, thấy như vậy cũng vui. Thời gian qua lâu, các dì cũng bỏ đi tâm tư, hẳn là do thấy đã gặp phải người còn cứng đầu hơn con gái mình.

Tôi chẳng còn liên hệ bạn bè nào. Dù sao từ thời niên thiếu đã rời khỏi vòng bạn vè, gặp lại chi cho đôi bên cùng thấy gượng gạo, chi bằng mạnh ai nấy sống cho khỏe. Nếu tính là còn liên hệ thì cũng chỉ có Tần Ngọc với anh cậu ấy. Tần Ngọc là bạn chơi từ nhỏ kiêm huấn luyện viên nên đương nhiên là có qua lại nhiều, anh cậu ấy là Tần Hoài Cảnh ngày nào cũng bận tới nỗi chân không chấm đất, chỉ xã giao vào câu, hơn nữa tôi cũng không biết vì sao mà Tần Hoài Cảnh có địch ý với tôi, giống như tôi cướp cái gì của anh ta vậy.