Trong lòng vô cùng đau đớn, ngoài việc nhẫn nhịn, che dấu bên ngoài, nàng không còn phương pháp nào khác, bởi vì nàng không thể chống lại trời cao.
" Cháu tên là gì ? " nàng vừa nói vừa lau gương mặt dính bẩn của hắn.
" Cháu tên là Dương Nhạc, bà ơi, sao bà lại ở đây ? " Nhìn thấy vẻ mặt bà lão bình phục, thằng bé an tâm cười hỏi.
" Bà.... ...... .......bà tới đây tìm phụ thân cháu, bà.... ...... ......bà trước kia là bà vυ' của bố cháu, nghe nói bố với mẹ cháu sống ở đây, bà cũng rất nhớ cha cháu cho nên liền tới thăm. "
Vừa nhắc đến người thân, thằng bé đau lòng cụp mắt:" Cha và mẹ cháu đều mất vì bệnh. Nhà của cháu rất nghèo, cha với mẹ ngã bệnh nhưng không có tiền đi mời thầy thuốc, cho nên bọn họ đều lần lượt qua đời, là những người dân sống gần đây giúp đỡ cháu mai táng qua loa cho cha mẹ. "
Mất đi cả cha lẫn mẹ, không ai tình nguyện nuôi dưỡng nó, thằng bé càng không biết đi đâu về đâu, không còn cách nào khác ngoài sống trong gian phòng tồi tàn rách nát này, tự mình bươn trải cuộc sống khắc nghiệt này.
" Thật sao ? Nơi này chỉ có mình cháu ? " Làm sao một đứa trẻ tự sống ở chỗ này được ? làm sao chăm sóc cho bản thân ? Nàng vừa đau lòng lại lo lắng, vỗ vỗ đầu của thằng bé, không chút nghĩ ngợi mở lời : " Cháu bé, cháu có đông ý cùng bà rời đi nơi này không ? "
" Rời.... ........rời đi ? " Nhưng phải đi đâu ? bé trai đau lòng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nàng khó hiểu.
" Đúng thế ! bà đoán nếu để cho cha mẹ cháu biết cháu một mình sống trong căn nhà tồi tàn này chắc chắn sẽ rất đau lòng, nếu bà là vυ' nuôi của cha cháu, cũng coi như bà là bà của cháu rồi, vì bà lo lắng cho an toàn của cháu, không bằng hai bà cháu ta ở cùng nhau đi ! Bà cũng chỉ có một mình, bên cạnh không có người thân, có lúc cũng cảm thấy cô đơn, nếu như hai bà cháu ta sống cùng nhau sẽ là điều tốt nhất. "Bà lão nghĩ lí do hợp lý nhất nói ra, giờ phút này, trong lòng bà đã quyết.
Không có duyên nên vợ nên chồng thì sao ? Thằng bé vẫn là Nhạc ca ca của nàng, nàng không thể bỏ mặc nó một mình sống khổ ở nơi này, đã như thế, không bằng mang thằng bé theo mình.
" Cùng với bà ở chung ? Như vậy Nhạc nhi sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. " Thằng bé nhìn bà lão, suy nghĩ kĩ giây lát, không còn đau thương như hồi nãy, ngược lại có chút xấu hổ : " Được, Nhạc nhi sẽ đi theo bà, như thế Nhạc nhi sẽ không còn cô đơn, bà cũng không còn cô đơn "
" Nguyệt Ngân bà bà " Khóe mắt thằng bé long lanh nước mắt, nghĩ đến từ hôm nay trở đi không còn cô độc một mình nữa, nó càng cười tươi vui vẻ.
" Ngoan " Vỗ vỗ đầu của thằng bé, bà lão cũng cười.
Nguyệt Ngân bà bà thì Nguyệt Ngân bà bà, ít nhất vẫn có thể ở cùng nhau, trước khi bà rời khỏi thế gian này, bà muốn chăm sóc thật tốt cho thằng bé, lần đầu tiên đây là quãng thời gian dài nhất hai người ở cùng nhau, mặc dù kết quả khiến nàng rất thất vọng nhưng nàng vẫn sẽ nắm chặt cơ hội cùng với nhau chung sống.
Nàng sẽ nhìn hắn lớn lên, nhìn hắn trưởng thành, nhìn hắn.... ...... .....thật lâu thật lâu.... ...... ...
Sau đó, nàng sẽ đợi cơ hội tiếp theo.
Lần sau, nàng sẽ nhớ không xuất hiện sớm ở trên đời, nàng sẽ chờ hắn, từ từ, từ từ....
Một vùng đất tối tăm, hướng tầm mắt ra xa, giơ tay lên không thấy được năm ngón, gió lạnh gào thét, hơi lạnh tràn ngập khắp nơi, tiếng khóc rời rạc lúc xa lúc gần.
Những đám sương trắng mờ nhạt cứ từ từ chuyển động về một hướng, nhìn kỹ lại , đó không phải là sương mù mà là linh hồn của người chết.
Bọn họ muốn đi đâu? Điểm dừng ở nơi nào? Không một người nào rõ, chỉ theo bản năng đi về phía trước, bước từng bước, từ từ, chậm rãi, đôi lúc không chịu được thì chen đi trước.
Tiếng xích chân, xích tay vang lên không ngớt bên tai.
Nếu cẩn thận nghe, có thể nghe thấy tiếng gào thét, tiếng rên, tiếng kêu tuyệt vọng, tiếng van xin ở bốn phía xung quanh vang vọng lại.
Những linh hồn cô độc, chợt sáng, chợt tối, chợt rõ, chợt (biến) mất, không thể hình dung hình dáng khi họ còn sống là như thế nào.
“ Nhanh chân lên, hôm nay nhiều linh hồn quá” Đang nói chuyện là một kẻ có thân hình cao gầy, mình gầy như que củi, sắc mặt xanh lét.
Những linh hồn từng người lại từng người nối nhau đi qua, lượt này lại đến lượt kia, không ngừng giảm mà cũng không ngừng tăng, không có dấu hiệu giảm bớt.
Cũng đúng thôi bởi lúc này thiên hạ vẫn chưa thái bình.
“ Chiến tranh quanh năm, chỉ vì những thứ vô nghĩa như đất đai, tiền tài và tự do mà con người gϊếŧ hại lẫn nhau, chẳng trách mà nơi này mới có nhiều linh hồn đến đầu thai chuyển thế”. Đứng tại một nơi khác là một gương mặt rất mập, hình dáng lại gầy yếu, giống như phải đem trọn cả thân mình ra, gồng sức lên mà đỡ lấy cái đầu mập mạp của Quỷ sứ giả.
“ Đừng than ( phiền ) nữa, mau làm việc đi, trễ nữa thì những linh hồn này sẽ không kịp chuyển thế đâu” Cầm trên tay một tập sách dài, hình bóng đứng trên cây cầu u tối vang lên giọng nói gay gắt.
Những oan hồn đông nghịt bước từng bước lên cây cầu, nói là cầu nhưng nếu nhìn thấp thoáng từ đằng xa thì trên thực tế chỉ là một sợi chỉ mỏng như chỉ giấy Trần Yên ( chắc là tên một loại chỉ dùng để khâu giấy,khâu sách gì đấy, __!!!! )
Sau khi bước qua cây cầu, tiếng gào khóc càng lúc càng lớn,cũng càng lúc càng ầm ĩ, tiếng khóc cũng mỗi lúc một nhiều.
Một đoàn linh hồn vẫn tiếp tục di chuyển lên phía trước, thỉnh thoảng có một vài linh hồn không cam lòng dừng lại, cũng có những linh hồn sợ hãi việc luân hồi chịu phạt, lợi dụng thời cơ xoay người trốn chạy, hy vọng nhảy vào Nhân giới, nhũng lúc như vậy, các sử giả Câu Hồn ( cái tên nói lên tất cả ) với gương mặt dữ tợn lại kéo họ trở lại.
Qua cầu rồi xuống cầu, từng đoàn linh hồn càng đi càng thấy ảm đạm, di chuyển từng bước một.
Một bà lão lẳng lặng đứng trên cầu, bởi vì lưng của bà bị còng nên không nhìn rõ hình dáng của bà, chỉ thấy mái tóc bà hơi bạc được búi gọn, trên người tỏa ra hơi thở lạnh băng, dù không có gương mặt dọa người của yêu quái nhưng bà lại có khả năng thao túng vận mệnh con người khiến vô số người cảm thấy lo lắng sợ hãi.
Từng linh hồn một đi tới trước mặt bà, một bát canh đã được để sẵn tại đó.
Nhìn bát canh sóng sánh, linh hồn không biết nghĩ tới điều gì không ngừng lùi về phía sau đồng thời lớn tiếng khóc.
Nhiều linh hồn không tình nguyện, không muốn uống bát canh Mạnh bà để quên hết kiếp này, lần nữa chuyển thế?
Cho dù có lùi về phía sau nhưng bát canh vẫn còn lơ lửng trước mặt
Một lúc sau, phía sau ngày càng nhiều linh hồn, tất cả đều dừng bước tại đây chờ đợi uống bát canh chuyển thế, đã không còn đường lùi, linh hồn còn đang khóc kia đột nhiên từ từ chìm dần xuống đầm lầy.
“ Không uống bát canh của Mạnh Bà, không quan trọng, chỉ sợ uống không hết, không làm được người, không thành được quỷ, phải ở đầm lầy Minh giới không được đầu thai, giống như mấy người trong đầm lầy kia!” Bà lão bật ra tiếng cười lạnh lùng vô tình, khiến người ta rợn tóc gáy. “ Không muốn uống thì nhảy xuống đầm lầy luôn đi, cùng với cái đám trong đầm lầy ấy gào khóc hối hận, nơi này lúc nào cũng như vậy, ngươi cứ tha hồ khóc ở dưới đấy.”
Nghe tiếng cười âm trầm, những linh hồn ở dưới đầm lầy thi nhau giơ cánh tay lên cao, không ngừng gào khóc với Ảnh Quỷ, cánh tay nhiều đến nỗi không đếm xuể, đó là kết của quả những kẻ oán hận, những kẻ không tình nguyện, không muốn xóa đi trí nhớ của kiếp trước, cự tuyệt uống bát canh lãng quên.