Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 4

Chương 4: Bị cho leo cây khi làm thủ tục ly hôn

Nghe Du Ân nói muốn gây dựng sự nghiệp, hai mắt Tô Ngưng lại phát sáng: “Này này, công ty của tôi có một cơ hội được ra nước ngoài để học tập về ngành biên kịch này, nếu như cậu muốn liều mình vì sự nghiệp, tớ xin sếp Chung giúp cậu.”

Lúc Du Ân học đại học, cô học chuyên ngành phim ảnh, mặc dù vừa tốt nghiệp đã gả cho Phó Đình Viễn làm mợ chủ, nhưng Tô Ngưng không cam tâm tài năng của cô bị mai một, bởi vậy cô ấy đã giới thiệu cô làm part-time biên kịch.

Chẳng qua chuyện này không có bất kỳ ai biết cả, Phó Đình Viễn không biết, người ngoài cũng không biết, bởi vì khi làm biên kịch Du Ân dùng bút danh Vi Lương.

Lời nói của Tô Ngưng khiến Du Ân vô cùng vui mừng ngạc nhiên: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Tô Ngưng chắc chắn nói: “Sếp Chung vẫn luôn tán thưởng tài năng của cậu, mặc dù cái nghề biên kịch này cậu chỉ làm thêm mà thôi, nhưng nếu như cậu ký hợp đồng làm biên kịch chính thức của công ty thì chắc chắn sếp Chung sẽ không keo kiệt mà dùng tất cả tài nguyên bồi dưỡng cậu.”

Công ty của Tô Ngưng là giải trí Chung Đỉnh, là ảnh đế trước đây rút khỏi showbiz – Chung Văn Thành, cùng bạn tốt của mình bắt tay khởi nghiệp, quy tụ đội ngũ biên kịch, đạo diễn và những diễn viên nổi tiếng nhất trong nước, những bộ phim truyền hình trong mấy năm này đều rất hot, được đánh giá rất cao.

Du Ân không hề do dự mà lập tức đồng ý: “Được, tớ ký.”

Ly hôn, ra nước ngoài, đối với cô mà nói thì đây là con đường tốt nhất bây giờ rồi.

Sau khi ra nước ngoài thì không cần phải đối mặt với những chuyện ở Giang Thành này nữa, chắc hẳn là trái tim của cô sẽ không còn đau đớn như thế nữa.

Lần này Phó Đình Viễn đi công tác đã ba ngày, Du Ân vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.

Ngày đó Tô Ngưng theo cô đi đến công ty giải trí Chung Đỉnh ký hợp đồng chính thức, sau khi ký hợp đồng xong Du Ân đi một chuyến đến nhà cũ của nhà họ Phó, nếu đã quyết định ly hôn, cô cảm thấy cần phải thông báo cho ông cụ một tiếng, dù sao trong cả nhà họ Phó này chủ có ông cụ đối đãi hiền từ với cô.

Sau nửa giờ, Du Ân hốc mắt đỏ ửng đi theo ông cụ ra khỏi phòng sách, kết quả vậy mà gặp được Phó Đình Viễn không biết lúc nào đi công tác trở về.

Anh mặc một bộ âu phục màu xám, dáng người cao ráo, tự phụ lạnh lùng, giữa hai đầu lông mày là sự trầm ổn trưởng thành của đàn ông tuổi ba mươi, còn có thêm sự uy nghiêm của người cầm quyền có chức vị cao.

Du Ân nhớ lại, lúc trước cô cũng bị vẻ ngoài này của anh mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, nhịn không được mà trao trái tim cho anh.

Ánh mắt của Phó Đình Viễn cũng y như trước đây, chỉ nhìn cô một giây, sau đó thấp giọng nói với ông cụ: “Thật xin lỗi ông nội, cháu tới trễ rồi.”

Hôm nay ông cụ tìm Phó Đình Viễn tới là vì một vài chuện của gia tộc, ông không hề ngờ rằng Du Ân lại đột nhiên tới tìm ông nói muốn ly hôn với Phó Đình Viễn.

Nghĩ đến Du Ân quyết tâm dứt khoát muốn ly hôn thì ông lại không có cách nào có sắc mặt tốt với đứa cháu này được, tức giận trả lời một câu: “Người cháu nên nói xin lỗi không phải là ông.”

Ông cụ nói xong thì vung tay rời đi, Phó Đình Viễn hơi nhíu mày nhìn về phía Du Ân đang đứng một bên.

Du Ân nhìn ra sự không vui trong mắt của anh, chắc chắn là anh đã nhận định cô lại phàn nàn anh ở trước mặt ông cụ rồi.

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, khóe môi cong lên một nụ cười cợt nhả: “Anh yên tâm đi, nội dung cuộc nói chuyện giữa tôi và ông nội cũng là vì tốt cho anh mà thôi.”

Du Ân quẳng xuống câu nói này thì cũng không thèm quay đầu lại mà rời đi.

Cô vừa mới nói với ông cụ về quyết tâm muốn ly hôn của cô, tác thành cho anh và ánh trăng sáng trong lòng anh, để nửa đời sau của anh sẽ không bị cuộc hôn nhân với cô này tra tấn nữa, đây không phải vì tốt cho anh sao?

Sắc mặt của Phó Đình Viễn triệt để tối lại vì Du Ân, đương nhiên anh nghe ra trong lời nói của cô có gai.

Kết hôn ba năm, ở trước mặt anh cô luôn dịu dàng ngoan ngoãn, khôn khéo, hôm nay bỗng nhiên nói chuyện như chứa thuốc nổ thế này, tâm trạng anh tức giận đến mức nào không cần nói cũng biết.

Đưa tay nới lỏng cà vạt, anh nén xuống sự tức giận nơi đáy lòng, cất bước đi tìm ông cụ.

Mười phút sau, Phó Đình Viễn với sắc mặt âm trầm đứng ở trong phòng bếp chặn Du Ân lại.