Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 32 (H)

Một phút sau, Giang Khác Chi gỡ bàn tay che mắt mình xuống, không hề nhìn cô.

“Cô thắng, giờ thì xuống khỏi người tôi đi.” Giọng nói nghe có vẻ rất tỉnh táo.

Đây là điều mà Chung Hi không ngờ tới, cô nghĩ rằng Giang Khác Chi sẽ suy sụp hoặc thẹn quá hóa giận.

Nhưng mà điều này cũng không quan trọng, Chung Hi đùa dai chỉ lên trên bụng mình, nói có thâm ý: “Trên đây toàn là con cháu của anh, anh phải chịu trách nhiệm dọn dẹp nó.”

Nói xong, cô ngoan ngoãn xuống khỏi người anh, ung dung từ tốn ngồi trên bờ cát.

Giang Khác Chi không tìm thấy quần áo để thay, chỉ thấy mỗi cái áo sơ mi trắng mà Chung Hi đã mặc sau lưng, khỏi cần nghĩ cũng biết là cô giấu đi rồi.

Nhưng anh không định hỏi, muốn biết được câu trả lời từ cô ắt phải đổi lại cái gì đó.

Hai tay Chung Hi chống ra sau, hơi ngẩng mặt thoải mái cảm nhận ánh nắng mặt trời.

“Nhanh lên nào, nếu không thì bụng tôi sẽ ngứa đó.” Cô nũng nịu giục anh.

Nhưng Giang Khác Chi vẫn lạnh nhạt nhìn cô, một lúc, cuối cùng anh thỏa hiệp, cầm cái áo sơ mi trắng ướt sũng nước biển, hướng đến chỗ bụng cô.

Ánh mắt anh dính chặt lên nơi đó.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị lau đi rất nhanh, Chung Hi không ngờ rằng anh cũng chẳng nhăn mặt lấy một lần, đúng là kì lạ.

“Trên ngực chỗ này cũng có mấy giọt.” Chung Hi nheo mắt, miệng chỉ huy loạn xạ.

Giang Khác Chi cố ý nhìn lướt qua đó, căn bản là không có gì hết.

“Được rồi.” Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lau dọn này, anh định đi tắm qua một chút, vừa rồi lúc bắn ra, cũng bị dây mấy giọt lên người, còn có chất lỏng trong suốt dính dính trên bắp đùi không phải là tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia nữa…

Giang Khác Chi nhìn vào chằm chằm vào chỗ kia mà dại cả người, như thể muốn nhìn thủng chỗ đó luôn.

Chung Hi giật lại quần áo của anh ném sang một bên, rồi cười tủm tỉm dính sát cạnh anh.

“Đây là trách nhiệm của tôi, vừa rồi lúc anh thở dốc và bắn ra quá đẹp trai, nên tôi không nhịn được ướt một chút, tôi không cố ý đâu nha.

Cô vừa nói vừa tạt nước lên trên đùi anh.

Dâʍ ɖị©ɧ theo dòng nước trong vắt từ từ chảy xuống dưới, thấm xuống cát.

Giang Khác Chi cứng đờ tại chỗ, không có phản ứng gì tùy cô xoay vần.

Chung Hi thấy bộ dạng anh thế này thú vị cực kỳ, lúc đầu định cứ thế tha cho cho anh, nhưng lại không nhịn được, thừa lúc anh xao lãng, vịn hai tay lên cơ bụng thít chặt một lần nữa , ngồi trở lại lên đùi anh.

“Xuống đi.” Giang Khác Chi nói.

Chung Hi không để ý trả lời: “Không muốn, lúc nào anh cũng nói hai từ này, không chán à?”

Giang Khác Chi lạnh lùng nhìn cô.

Chung Hi cười nói: “Đừng trừng tôi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, anh là lần đầu nên mới không hiểu được những luật bất thành văn khi làʍ t̠ìиɦ, mà vừa rồi mới chỉ có anh thoải mái còn tôi vẫn lửng lơ giữa trời, đây là hành động rất không quân tử đấy nhé.”

Giang Khác Chi nhìn cô trầm mặc.

“Hiểu không? Làm loại chuyện này phải biết có qua có lại mới được, nếu không thì anh đang chiếm tiện nghi của tôi rồi.” Chung Hi tỏ vẻ điềm đạm đáng thương.

Lời cô nói toàn là ngụy biện, Giang Khác Chi lại cứ thế nghe cô nói, sự việc vừa phát sinh đã đủ khiến lý trí còn sót lại của anh sụp đổ, bây giờ chỉ có thể vớt vát chút mặt mũi.

“Tôi không làm.”

“Anh không phải sợ, tôi sẽ từ từ thôi, sẽ không để tiểu Giang tổng vào thật.” Cô dỗ anh như dỗ trẻ con, cảm thấy mình chẳng khác gì một fuckgirl xấu xa cả.