Cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, ánh mắt người đàn ông cũng nhanh chóng thu hồi.
Tâm Nhi không biết tại sao chồng mình lại không nói chuyện, vì vậy cô đành giảng hòa, "sao anh ấy lại nghĩ cậu là người thừa được chứ? Rõ ràng anh ấy đã làm trễ nải bữa tiệc của tụi mình.”
"Cậu không biết anh ấy dính người như thế nào đâu, đi đâu cũng phải đưa anh ấy đi cùng"
Mặc dù ngoài miệng Tâm Nhi đang than thở nhưng trong lòng thì ngọt ngào như mật, nàng lặng lẽ đổi chân, sao cho từ trong gương chiếu hậu có thể nhìn thấy đường cong cơ thể hoàn hảo của mình, trong gương chồng bạn thân hơi giật mình quay đầu lại, “Chồng ăn bám không tốt, chứng tỏ trong lòng anh ấy rất quan tâm đến bạn”.
“Tới rồi tới rồi.”
“Đi thôi!”
Đến nơi, Tâm Nhi vui vẻ kéo nàng và chồng mình vào cửa hàng.
Quả nhiên đã hết chỗ, đúng lúc chỉ còn lại 3 cái ghế, trong lòng nàng mừng thầm, ông trời là giúp nàng.
Khi nàng bước vào ghế ngồi, Tâm Nhi đương nhiên ngồi cạnh chồng, nàng cũng tự nhiên ngồi vào vị trí đối diện với chồng cô ấy, Tâm Nhi không có cảm giác gì mà tỉ mỉ gọi món, còn có chút kiêu ngạo nói:
"Trước khi đến đây, tớ đã đặc biệt tìm hiểu từ trước, nếu không sẽ rất phiền phức khi phải lựa chọn trước nhiều món ăn như vậy."
"Vẫn là cậu chu đáo nhất!"
Nàng bật cười, vừa cười vừa cởi giày, bàn chân ngọc ngà của áp vào bắp chân của chồng bạn thân.
Chồng của bạn thân tức khắc nắm lấy bàn chân không an phận, đôi lông mày hắn nhíu chặt nhìn về phía nàng, mà thay vì tránh né, nàng nhướng mày và đưa bàn chân còn lại chạm vào dươиɠ ѵậŧ của hắn, nhẹ nhàng chà xát côn ŧᏂịŧ.
Nàng có thể đoán hắn đã có chút nóng lên, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nơi ấy đang không ngừng cương cứng, trong khi khuôn mặt anh ta vẫn thân mật nhìn Tâm Nhi,
"Em vừa rồi không phải nói, muốn đi vệ sinh hay sao? Sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của em nếu phải dừng lại giữa chừng đấy!
Tâm Nhi bất chợt nhớ ra: "Em nhớ rồi, em đi trước một chuyến.”
“Cậu có cần mình đi cùng không?”
Nàng chỉ hỏi lấy lệ,
chứ không thực sự muốn đi cùng cô ấy.
“Không cần đâu.”
Tâm Nhi rời khỏi phòng ăn mà không cần suy nghĩ nhiều, trong phòng ngay lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nàng chỉ đơn giản là ngồi ngay cạnh chồng của bạn thân, mở khóa kéo của hắn và cho tay vào, "Nó cứng quá..."
“Có thể bị dươиɠ ѵậŧ lớn cắm vào, Tâm Nhi thật hạnh phúc?"
Chồng của bạn thân nắm lấy tay nàng, "Thẩm Dao, chuyện này không đúng"
“Tôi đã kết hôn.”
Nàng giãy giụa, "Kết hôn thì sao, không phải anh cũng động tình rồi sao?"
Dươиɠ ѵậŧ to lớn của người đàn đã nằm trong tay nàng, nàng cũng không dư hơi đi phản bác, lập tức cởϊ qυầи người đàn ông, dươиɠ ѵậŧ gân guốc bật nhảy ra ngoài.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại ấm áp của nàng hôn lên côn ŧᏂịŧ mà mình ngày đêm mong ước, đầu lưỡi liếʍ láp qυყ đầυ, thỉnh thoảng lại thè ra lưỡi thơm liếʍ láp côn ŧᏂịŧ.
"Tê..."
Anh ta thoải mái hít mạnh một hơi, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
“Cô da^ʍ như vậy sao?"
“Như vậy mà cũng không chờ nổi, cũng không sợ bị người khác thấy?”
Quán lẩu này rất đông người, dọn đồ ăn phải mất ít nhất mười phút, vừa vào cửa đã có người xếp hàng hướng phòng vệ sinh, e rằng Tâm Nhi chuyến này mất ít nhất hai mươi phút mới quay lại.
Nàng nửa quỳ trên mặt đất, cặρ √υ' trắng nõn mềm mại lấp ló, nàng dùng hai tay quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ của chồng bạn thân, trượt lên xuống rồi nhỏ giọng nói: “Vậy thì anh có thích không?”