Quý Khanh hơi bối rối, đành bước ra gọi một tiếng anh Kiến Thâm, nói thật cô cũng thấy kỳ lạ, vừa nãy người phụ nữ kia gọi anh Kiến Thâm rất gợϊ ȶìиᏂ, vì vậy bây giờ thốt lên ba chữ đó, cô lại cảm thấy ngượng ngùng.
Chu Kiến Thâm cũng nghĩ như vậy, nếu lúc nãy, người dùng đôi mắt nhìn anh ta và gọi anh Kiến Thâm là Quý Khanh thì...
Thấy có người tới, Phương Thanh Lâm không còn cách nào khác, đành phải giả vờ say rượu đến cùng, sau khi dìu cô ta vào, Chu Kiến Thâm gọi một nữ phục vụ đến, sau đó đi sang phòng nghỉ của Quý Khanh.
Ánh mắt Chu Kiến Thâm dừng ở trên người cô thật lâu, thần sắc của anh ta rất dịu dàng, Quý Khanh không thể kìm lòng nổi.
Trước kia Chu Kiến Thâm chỉ cho rằng Quý Khanh là mẫu phụ nữ yêu thích của mình, nhưng hôm nay suy nghĩ của anh ta lại tiến xa hơn một chút.
Hình tượng trong sáng mang chút quyến rũ là dáng vẻ đẹp nhất của Quý Khanh, anh ta muốn thấy cảnh cô rên hừ hừ nhưng vẫn giữ nét ngây thơ dễ thương này.
Suy nghĩ này có vẻ hơi lệch lạc, khi Chu Kiến Thâm định thần lại thì Quý Khanh đang sửa tay áo cho anh ta. Vừa rồi anh ta bị Phương Thanh Lâm quấn lấy, cho nên chiếc nút ở tay áo đã bị rơi ra từ lúc nào, cũng không biết Quý Khanh lấy nút ở đâu để gắn lại.
Thấy cô sửa lại tay áo cho mình, Chu Kiến Thâm vô cùng vui vẻ, anh ta đứng dậy đi tới trước mặt Quý Khanh và cúi người chống hai tay lên thành ghế vây cô lại.
"Em đến đây cùng Lục Hoành sao?"
"Vâng."
Hai người dựa gần nhau hơn, Quý Khanh đưa mắt nhìn Chu Kiến Thâm, trai tim đột nhiên lay động.
Cô muốn dang hai chân ra.
Ý nghĩ vừa nảy ra, Quý Khanh liền thầm mắng trong lòng, cô đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Chu Kiến Thâm không biết cô đang nghĩ gì, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của Quý Khanh và xác nhận lại chuyện vừa rồi.
Anh ta thích Quý Khanh đơn thuần và dễ thương, càng thích chơi đùa Quý Khanh đơn thuần và dễ thương trước mặt khiến cô chảy mật dịch.