Thực ra Quý Khanh cũng có chút ấn tượng với Chu Kiến Thâm, dù gì thì lần gặp đầu tiên giữa hai người cũng rất tế nhị, cô không biết lúc đó anh ta có nhìn thấy mình thủ da^ʍ hay không.
Sau đó, cô nghe Lục Hoành nhắc đến anh ta trong lúc tán gẫu, Chu Kiến Thâm là người Pháp gốc Hoa, là một nhà đầu tư, theo lời Lục Hoành, anh ta là một đại diện hoàn hảo cho chủ nghĩa tư bản tài phiệt, độc đoán và rất khó hòa hợp.
Khó hòa hợp sao? Quý Khanh nghĩ cũng không có vấn đề gì, sau khi lên xe, hai người nói chuyện mấy câu, giọng điệu của Chu Kiến Thâm rất bình tĩnh, âm thanh phát ra cũng trầm thấp thu hút, nhưng ánh mắt anh ta thỉnh thoảng lại rơi vào eo và bờ mông của Quý Khanh, điều này khiến Quý Khanh rất khó hiểu, chẳng lẽ vì cô vội mặc quần áo quá nên đã để lộ thứ gì?
Về những chuyện khác, Quý Khanh hầu như không nghĩ tới, tuy là cô rất xinh, nhưng cũng không phải là nghiêng nước nghiêng thành, đàn ông gặp cô cũng chưa đến mức lập tức nghĩ về chuyện kia, một người đàn ông như Chu Kiến Thâm thì lại càng không.
Mặc dù Quý Khanh và Lục Hoành đã có một thời gian vui vẻ, nhưng cô cũng chỉ có mình cậu ta, ngay cả khi ở Ý, nếu muốn cô sẽ gọi Lục Hoành chứ không hề ân ái thân mật với người đàn ông nào khác, vì vậy dưới ánh mắt đáng sợ của Chu Kiến Thâm, cô vẫn có chút khó chịu, vì thế liền đảo mắt không nhìn anh ta nữa.
Điều này làm cho khóe miệng Chu Kiến Thâm giật giật, táo bạo đến mức dám thủ da^ʍ ở cầu thang mà còn sợ bị đàn ông nhìn hay sao?
Hình thể của Quý Khanh tuy chưa đến mức nóng bỏng quyến rũ nhưng cũng rất cân đối, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, thêm vào đó, ngũ quan của cô rất tinh tế, chiếc váy lụa cô mặc lộ ra bắp đùi trắng muốt, nhìn lên trên một chút còn thấy mấy lọn tóc óng mượt còn xõa xuống bờ vai mịn màng.
Khoảnh khắc này, Chu Kiến Thâm cảm thấy may mắn bởi vì đèn ở ghế sau khá tối, nếu không Quý Khanh nhất định sẽ nhìn thấy đũng quần tây của anh ta đang căng phồng, yết hầu cũng di chuyển lên xuống.
Một tiếng sau, hai người đến Quý gia, Quý Khanh cảm thấy khoảng thời gian dày vò này cuối cùng cũng đã qua, cô nhanh chóng cảm ơn rồi chuẩn bị xuống xe, nhưng đúng lúc này, chiếc váy bị cửa xe cuốn lại.
Tài xế mở cửa cho Quý Khanh vội vàng xin lỗi, mắt Chu Kiến Thâm nhất thời mờ mịt, cô không mặc qυầи ɭóŧ sao?
Cô vội vàng kéo tà váy ra rồi bỏ chạy, trong lòng thề rằng sẽ không bao giờ vui vẻ với Lục Hoành nữa, hại chết cô rồi!
Cùng lúc đó, Quý Đình Khâm đang đứng cạnh cửa sổ ở căn phòng trên tầng bốn, hai tay đút túi, nhìn Chu Kiến Thâm rời đi. Trong phòng không mở đèn, anh lại chưa thay quần áo, bộ đồ đen ẩn vào trong bóng đêm, Quý Khanh hoàn toàn không phát hiện ra anh.