Năm năm sau, tại sân bay quốc tế của thành phố A.
Chào buổi tối, thưa quý khách, 30 phút nữa máy bay của chúng ta sẽ đến sân bay quốc tế Hoa Quang của thành phố A, nhiệt độ mặt đất là 20 độ C...
Giọng nói dịu dàng của tiếp viên hàng không vang lên, Quý Khanh mở mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Do thời tiết, máy bay bị trễ hai tiếng, hơn nữa thời gian bay cũng rất dài, Quý Khanh cảm thấy đau đầu dữ dội nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc đưa tay ấn huyệt thái dương mấy lần.
Sau 30 phút, máy bay hạ cánh thuận lợi, Quý Khanh kéo va li bước ra khỏi sảnh chờ, trời mưa lất phất, chiếc va li dài màu đen vô cùng bắt mắt giữa đám đông, bên ngoài đã có một người tài xế đứng đợi rất lâu: chú Lưu.
Không khí trong xe ấm áp và khô ráo, Quý Khanh chải tóc, lấy điện thoại di động ra đổi sim điện thoại trong nước vào.
“Cô chủ muốn về thẳng nhà hay đi chỗ khác?”
Về nhà? Về nhà nào?
Mắt Quý Khanh tối sầm lại, sau đó cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những chiếc xe và bóng đèn vụt qua, mấy giọt nước rơi trên cửa kính, Quý Khanh nhìn hồi lâu, trên bầu trời xám xịt dường như hiện lên ba chữ:
Quý Đình Khâm.
Phút chốc xung quanh trở nên im lặng.
“Đến cao ốc Tân Mậu.”
Nửa giờ sau, xe chạy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Quý Khanh xuống xe đi thẳng vào thang máy đặc biệt rồi ấn tầng cao nhất.
Màn hình hiển thị dấu vân tay hợp lệ, có vẻ như hệ thống ở đây không có gì thay đổi.
Cùng lúc đó, trong phòng họp ở trên tầng cao nhất, Lục Hoành và Chu Kiến Thâm đang thảo luận về việc thu mua SE.
Lục Hoành ăn mặc lôi thôi, bộ vest được để trên chiếc ghế bên cạnh, áo sơ mi cởi hai cúc, bàn tay đang đặt trên bàn xoay xoay cây bút mà thư ký vừa đưa.
Ngược lại, Chu Kiến Thâm có vẻ lịch sự hơn, anh ta mặc một bộ âu phục phẳng phiu và thắt cà vạt cẩn thận, khuôn mặt dưới ánh đèn thâm trầm và uy nghiêm, thậm chí ngay cả thư ký đứng bên cạnh cũng trong tư thế cẩn trọng, đều này khiến người ta có một cảm giác bức bách:
“Anh à, em nghĩ SE không thể không thỏa hiệp, dù sao thì đội ngũ nòng cốt cũng gần như đã bị chúng ta đào lên, cùng lắm họ cũng chỉ chống đỡ được hai năm thôi, anh nghĩ sao?”
Thái độ của Lục Hoành so với quần áo thì còn tùy tiện hơn, Chu Kiến Thâm cũng không thèm đoái hoài tới, Lục Hoành là em họ của anh ta, gia đình chắc chắn sẽ để mặc cậu ta tự xoay sở, Lục Thanh cũng không bảo anh tới đây vì chuyện này.
“Ừm, em tự tìm hiểu đi.”
“Vậy được, em không tiễn anh, tối nay anh nhớ đến ăn cơm nhé.”