Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo như ngọc thạch, từng đám mây tập hợp lại một chỗ.
Rèm cửa nặng nề kéo lên, chỉ có một đường sáng nhỏ chiếu vào bên trong gian phòng, giống như đang nhìn trộm cảnh xuân bên trong.
Thẩm Nhạn Thu bị người hôn đến mơ mơ màng màng, bắp đùi bị một đôi bàn tay to giày xéo, hoa huyệt càng không ngừng chảy nước, cô nhỏ giọng kêu một tiếng, “A…..Chậm một chút…”
Nam nhân không quan tâm mò lên chân của cô, bàn tay kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, ngón tay nhanh chóng chà đạp miệng hoa huyệt, cô choáng váng đạp đạp người nam nhân phía sau.
L*иg ngực nóng hổi của hắn dán toàn bộ lên sau lưng cô, cô cảm thấy toàn thân rất nóng, khí nóng bao trùm lấy hai người, ngón tay thô ráp của nam nhân trực tiếp xoa bóp hoa huyệt ướt đẫm của cô.
Thẩm Nhạn Thu chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, thân thể mềm nhũn hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn l*иg ngực nam nhân, hơi thở hổn hển.
Nam nhân nắm cằm của cô, đầu lưỡi đưa vào kịch liệt mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của cô, cướp lấy hết không khí trong khoang miệng cô.
Cô bị ăn đến sít sao, không thở nổi, đành phải đáng thương cầu xin tha thứ, giọng nói nũng nịu giống như có thể bóp ra nước, “A……Chậm một chút có được hay không? …..A……Ân.”
Nam nhân lưu loát cởi váy trên người cô xuống, bên trong bóng tối, chỉ nghe thấy âm thanh ‘sột soạt’, giác quan càng thêm rõ ràng.
Nam nhân chế trụ vòng eo của cô, xoay người, hormone tràn ngập nam tính của hắn trực tiếp bao trùm lấy cô, Thẩm Nhạn Thu bị ép tới không thở nổi.
Cô tức giận đánh hắn một cái, nước mắt bắt đầu tràn ra ngoài, “ Sao anh lại gấp gáp như thế, đồ sắc lang.”
Hoắc Thành Diễn vịn eo của cô, chèn một cái gối xuống lưng cô, trực tiếp thẳng eo tiến vào, đè ép chân của cô, hung hăng áp người xuống.
Hoắc Thành Diễn cúi người, cướp đi đôi môi mềm mại của cô, cũng không dây dưa quá lâu.
Từng cái hôn nóng rực của hắn rơi xuống xương quai xanh của cô, ngực, đặc biệt là hai đoàn vυ' mềm mại, hắn càng không kìm lòng được nâng chúng lên, hé miệng ngậm lấy.
Hoắc Thành Diễn vừa di chuyển vừa nói lời dâʍ đãиɠ, “Tôi mới đi một tháng em đã đói khát như thế rồi? Tiểu tao bức đã muốn như thế rồi?”
Thẩm Nhạn Thu đỏ bừng mắt, cô đâu có đói khát, rõ ràng là người nam nhân trước mắt này đói khát, mỗi lần đυ.ng vào của hắn đều đâm cô đến sắp tan thành từng mảnh, cô rất buồn ngủ nhưng lại bị người này đè ép ra làm rất lâu.
Được rồi, được rồi, ai bảo hắn là kim chủ đâu?
Thẩm Nhạn Thu cũng chỉ là lấy sắc hầu người mà thôi, cô lắc mông, dáng vẻ kệch cỡm kêu rên, nhìn qua thật dễ chịu nhưng thực tế cô rất mệt mỏi.
Cô rất muốn sớm kết thúc trận mây mưa này, “A…..Anh trai thật tuyệt……A a……Thật lợi hại……Ân…..Côn ŧᏂịŧ thao thật thoải mái….”
Côn ŧᏂịŧ cường tráng của Hoắc Thành Diễn một mực lộng đến đỉnh, từng cái từng cái mài thịt mềm bên trong hoa huyệt, âm thanh ‘bạch bạch bạch’ vang lên dị thường rõ ràng.
Nhục thể hai người chạm vào nhau tạo ra âm thanh vừa mập mờ vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơn nữa còn kèm theo tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân.
Hoắc Thành Diễn càng thêm kích động, hắn bóp lấy cái vυ' đang lắc lư của Thẩm Nhạn Thu, giọng nói hơi khàn, “Tiểu tao hoá, có phải là tôi không trở về nữa thì em liền muốn đi tìm người khác?”
Thẩm Nhạn Thu cười hì hì ôm lấy eo của hắn, tìиɧ ɖu͙© đã lên đến đỉnh, cô vặn vẹo cái mông, từng động tác của hắn vừa tê dại vừa thoải mái, cô nâng bầu ngực hiến cho nam nhân trước mặt, “Anh trai ăn không? Cái vυ' ăn rất ngon a.”
“Tiểu tao hóa, thật muốn làm chết em.” Hoắc Thành Diễn rất lâu rồi không có thao cô, hoa huyệt của tiểu tao hoá vừa mềm lại nhiều nước, thật là thích hợp để hắn thao.
Thẩm Nhạn Thu mệt mỏi không chịu được, nghĩ mau mau kết thúc trận này, cô kẹp chặt hai chân, cố ý co rút hoa huyệt, Hoắc Thành Diễn không thể động đậy, kết quả vẫn là cô thắng, Hoắc Thành Diễn bị cô kẹp bắn, hắn không khống chế nổi trực tiếp bắn vào trong hoa huyệt của cô.
“Ân…..A a ….Anh trai thật lợi hại.”
Lời tác giả: Không phải tình anh em, chỉ là nữ chính tương đối thích gọi nam chính là anh trai ở trên giường mà thôi. Bao nuôi văn, đại khái là văn về giới giải trí.