Lúc sau Miêu Hòa vì muốn giữ lại nhân thiết của nguyên thân mà lựa chọn nói dối. Liền nói thần dị này là sau khi y bị bệnh nặng mới xuất hiện, lúc trước không có. Cho nên bắt đầu từ lúc đó, y đối với Miêu Viễn phai nhạt hơn rất nhiều. Ông trời không thu y lại mà còn cho y thần dị như vậy, chẳng phải muốn y hảo hảo sống qua ngày hay sao?
Có chút lắp bắp giải thích xong, Miêu Hòa thấy người kia không có bất thường, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Thật, thật sự chỉ có như vậy.” Miêu Hòa chột dạ.
Dương Đại Lang không buông tay, chỉ ứng thanh, tỏ vẻ hiểu được.
Miêu Hòa hậu tri hậu giác mới nhớ tới, “Ai, ngươi như vậy có đau hay không, mau buông a.”
Dương Đại Lang lúc này đã sớm đau đến mặt trắng bệch, khiến Miêu Hòa khẩn trương nhắc đi nhắc lại mấy câu.
Mặc kệ Dương Đại Lang đáy lòng suy nghĩ thế nào, chuyện tức nhưỡng cuối cùng cũng gặp ánh sáng.
Mà Miêu Hòa sau lần đầu tiên thu lại được tức nhưỡng, rốt cuộc cũng hiểu được cách di chuyển tức nhưỡng. Chính là không cần dùng tới “đào” mà là dùng “suy nghĩ”. Thật xin lỗi y não động vẫn là không đủ lớn, ấn tượng đối với việc tức nhưỡng dụng hợp vào đất đã khắc quá sâu, đời trước vậy mà không có tìm ra được cách này, thật là thất bại.
Xác nhận được điểm này, Miêu Hòa lại một lần nữa đem tức nhưỡng trở lại đất. Dù sao sau này muốn chuyển đi đâu đều được, mà địa điểm nguyên bản trước mắt cũng là nơi được yểm hộ tốt nhất. Tiếp theo Miêu Hòa đem kinh nghiệm sử dụng tức nhưỡng của mình nói lại cho Dương Đại Lang. Để làm mẫu lần thứ hai, Miêu Hòa liền trồng cà chua.
Y vẫn luôn muốn cho Dương Đại Lang ăn được trái cây tươi mọng nước, gia tăng vitamin, hơn nữa cà chua xào trứng cũng là một món ăn ngon, còn có mì trứng cà chua, cà tím xào cà chua, thịt viên sốt cà chua, chỉ nghĩ đến cũng khiến Miêu Hòa đói bụng.
Cùng một ngày mà nhìn thấy chuyện thần kỳ đến hai lần, Dương Đại Lang đã có thể xem mà mặt không đổi sắc.
Tiếp nhận trái cây đỏ thẫm được Miêu Hòa vừa cười tủm tỉm vừa đưa qua, da mỏng căng tràn, cắn xuống một ngụm, nước sốt chua chua ngọt ngọt thiếu chút nữa tràn ra khỏi miệng, Dương Đại Lang chỉ ăn quá loại trái này một lần, chỉ xem như mới lạ thôi. Đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy nó mỹ vị như vậy.
Lúc này, Đại Bạch không biết từ chỗ nào chui ra tới, hướng về phía hai người kêu miêu miêu.
Chỉ cần tức nhưỡng có động tĩnh, nó sẽ luôn chạy đến kiếm chút lá non để ăn. Có điều lá cà chua này không được, có chút độc, Miêu Hòa trực tiếp bẻ một trái cà chua cho nó, Đại Bạch liếʍ vui vẻ đến vung đuôi, nghiêm túc ăn giống như người bên cạnh.
Miêu Hòa cong cong đôi mắt, “Ăn ngon không?”
“Ân.” Dương Đại Lang gật đầu.
“Ăn ngon vậy thì ăn nhiều một chút, đối với thân thể cũng tốt. Nếu không phải rau trong vườn vẫn chưa mọc lên, không có cách giải thích, bằng không đưa một chút đến cho mọi người bên nhị thẩm cũng rất tốt. Vì cái này, ta đem hạt giống ngươi mua đều gieo xuống một lần, về sau, người trong nhà chúng ta liền ăn rau trồng từ tức nhưỡng, muốn bán thì bán rau trong vườn.”
“Nhưng mà rau trong vườn cũng không phải trồng tùy tiện. Hạt giống thu được từ cây trồng trên tức nhưỡng đều rất tốt. Dùng hạt giống mới trồng tiếp có thể thu được rau có chất lượng tốt hơn nguyên bản. Trong vườn hiện tại đều trồng hạt giống mới, ta còn đem lá rau từ tức nhưỡng xé nát, chôn xuống đất trong vườn như phân bón. Chờ thêm mấy ngày nữa rau trong vườn có thể thu hoạch, ngươi ăn thử xem, cùng với rau bên ngoài không giống nhau.”
“Còn có, chúng ta không phải mới nhận được một ngọn núi sao, về sau cũng có thể trồng một ít cây ăn quả trên đó. Đến lúc đó, thu hoạch trái cây làm mứt, làm rượu, làm quả khô, đều rất có tiền.”
“Khi đó chờ đến mùa hoa nở, cây đào cây mận, hoa nở đầy núi, nhất định sẽ rất xinh đẹp. Dưới chân núi lại xây một căn nhà bằng gạch xanh, người ở trên trấn, nói không chừng còn không thoải mái bằng chúng ta.”
Dương Đại Lang lẳng lặng nghe tiểu ca nhi vui tươi hớn hở nói chuyện, nhìn đôi mắt y sáng ngời hái cà chua.
Nghĩ thầm, cho dù lời đoán mệnh nói không thể bên nhau lâu dài, nhưng câu [cam nguyện] kia của Thanh a di, lúc này hắn đã có thể hiểu được vài phần.
“Đến, lại ăn thêm một trái.” Tiểu ca nhi lại đưa một trái tới, “Ăn xong sẽ đổi sang trồng đảng sâm. Ta có hỏi qua đại phu, thương thế này của ngươi, có thể uống trà bổ nấu từ đảng sâm.”
Dương Đại Lang nhận lấy, cắn một ngụm. Tư vị chua ngọt đều thấm vào trong tâm.
---------
Tiếp theo Miêu Hòa đem lễ vật sửa soạn lại, chọn ra một ít đưa đến cho Dương nhị thẩm cùng Thạch Như Thanh gia. Gạo cùng bột mì Miêu Hòa đều giữ lại để dùng, đều chọn ra những hàng khô không thường thấy. Những loại trái cây hiếm như quả vải, măng cụt, Miêu Hòa cũng cho vào một ít, nghĩ lại liền lấy thêm mấy trái cà chua bỏ lẫn vào bên trong.
Còn nhà mẹ đẻ nguyên thân, Miêu Hòa cuối cùng vẫn là chuẩn bị một phần, ngay cả thôn trưởng cũng có một phần. Hai phần này chỉ có quả khô cùng bánh ngọt là quý, những thứ khác đều là vật bình thường. Đưa cho người trước là để người khác đừng khua môi múa mép nhiều chuyện, còn về phần người sau chính là hằng ngày phải hiếu kính lãnh đạo một chút.
Những người ngày thường có quan hệ tốt với Dương Đại Lang, mấy ngày nay đều lục tục đến thăm. Tỷ như Lâm thúc, hoặc là thường xuyên săn thú cùng nhau – Miêu Bình, đệ đệ hắn Miêu Cao, người nha Lư sư phó – dạy nghề mộc cho Dương Đại Đồng, còn có Miêu Đại Hồ ở gần nhà Miêu Cường thường cùng Miêu Cường đến tìm Dương Đại Lang. Lúc những người này đến, để cho bọn họ thuận tay mang theo chút bánh táo ngọt miệng trở về, cũng coi như là có qua có lại.
Bất quá ngay khi Miêu Hòa mới đưa quà cho Dương nhị thẩm cùng thôn trưởng gia xong, phải quay về nhà lấy đồ đưa đến những nhà khác thì cũng đã có người chờ không kịp.
“Hòa ca nhi, đang chờ ngươi đây.”
Trước cửa nhà, nương Miêu Hòa vừa thấy Miêu Hòa đi đến, vui sướиɠ bước nhanh lại gần.
“Mẹ có việc gì thế? Để ta vào nhà trước lấy…….” Miêu Hòa đang muốn nói đem phần cho nhà mẹ đẻ nguyên thân lấy ra, lại bị mẹ y đánh gãy, cứng rắn kéo người đến nơi cách xa cửa lớn một chút nói nhỏ.
“Chuyện của ngươi từ từ đã, trước để mẹ hỏi mấy câu! Thương của Đại Lang sẽ khỏi sao? Mẹ nghe nói rất nghiêm trọng, còn bị thương đến xương cốt, phải dưỡng thương hơn nửa năm! Nhưng qua mấy ngày nữa, không phải đã đến ngày đưa bạc sao, mẹ nghĩ, các ngươi có phải hay không càng thêm khó khăn………..”
“…….. Vậy ý tứ của mẹ?” Loại lời mở đầu này, Miêu Hòa quyết định nghe ý đồ một chút.
Nương Miêu Hòa bày ra vẻ nói lời thấm thía, “Ai, nếu thật sự bị thương nghiêm trọng, mẹ cũng lo lắng khoản bạc này sẽ trở thành gánh nặng cho hai người các ngươi, gần đây vừa lúc các ngươi thu lễ nhận lỗi, nếu không, mẹ lấy đủ phần bạc trước, về sau, vạn nhất Đại Lang có xảy ra vấn đề gì, cũng không cần sầu về khoản bạc này đúng không?”
Sắc mặt Miêu Hòa nhất thời không tốt. Y nghĩ nếu bản thân là nguyên thân, cũng sẽ phản ứng như vậy. Đây không phải là bỏ đá xuống giếng sao? Lấy bạc nhận lỗi của người đang dưỡng thương, là đang sợ nếu Dương Đại Lang thực sự có cái gì về sau sẽ không đưa bạc cho nàng?
“Vết thương của Đại Lang không nghiêm trọng như vậy, sẽ khỏi, mẹ gấp cái gì!”
“Ai, loại chuyện liên quan đến xương cốt, ai có thể nói chuẩn a. Lại nói lúc trước còn không phải mẹ thông cảm cho Đại Lang không thể lập tức lấy ra nhiều bạc như vậy mới đồng ý chia nhỏ để đưa. Nhưng nghĩ lại lễ hỏi ai lại chia lần? Hiện giờ mấy xe lễ nhận lỗi đều chạy vào nhà các ngươi, mẹ cũng không tin Đại Lang có thể dùng hết để dưỡng thương. Nếu bán đi một vài phần khẳng định đủ! Vậy thì rõ ràng có tiền lại không đưa, nói cho ai nghe đều có thể phun một ngụm!” Nương Miêu Hòa nói đến câu sau vẻ mặt càng thêm ghét bỏ.
Miêu Hòa nguyên bản còn muốn tranh cãi nữa, nhưng lại nghĩ đến, nếu sau khi Dương Đại Lang lành thương đi đăng kí tòa núi kia, lúc đó khẳng định sẽ phải báo cho thôn trưởng biết, đến lúc đó, nương nguyên thân vẫn có thể ầm ỹ một hồi, chỉ sợ đến lúc đó càng có nhiều lý do hơn. Chi bằng, hiện tại dứt khoát đưa luôn một lần, nhất lao vĩnh dật?
Nhưng cũng không thể để cho nương y biết được bọn họ có sẵn bạc, Miêu Hòa nhíu mày, “Lễ vật phần lớn đều là đồ vật, hay là nương lấy đem về?”
Nương Miêu Hòa vừa nghe hấp dẫn, tích cực nói, “Mẹ sẽ lên trấn một chuyến. Đồ vật cứ để ở chỗ ngươi, khi đến trấn trên, mẹ lại vòng về đem đi đổi bạc, vậy không phải là được rồi? Có điều ngươi trước tiên nói cho mẹ nghe, Lương gia đưa cái gì đến để bồi thường a? Mẹ xem trước một chút, nếu không quá đáng giá, vậy số lượng phải nhiều một chút.”
Đến lúc đó, nàng còn có thể lấy nhiều một chút, đem giá bán đè thấp. Chênh lệch trung gian cũng là một khoản trợ cấp a.
Miêu Hòa nghe xong liền cảm thấy phần lễ trong phòng kia tuyệt đối không thể lén giao vào tay nương Miêu Hòa, nếu không khẳng định bị ăn hết.
Trong lòng lúc này cũng đã có quyết định, Miêu Hòa lắc đầu nói, “Mẹ vẫn là chờ mấy ngày đi, chuyện này khẳng định không thể giấu Đại Lang. Hơn nữa cùng với khế ước lúc trước có điểm bất đồng, nói không chừng Đại Lang còn muốn đi gặp thôn trưởng viết lại.”
“Sao lại phiền toái như vậy a? Mẹ thu bạc, chẳng lẽ còn đòi thêm của các ngươi?”
Miêu Hòa lãnh đạm nhìn nàng. “Mẹ, lần này tính là ta giúp đệ đệ. Sau này không có nữa.”
Nương Miêu Hòa ngẩn người, nhìn Hòa ca nhi nói hết lời liền xoay người đi vào nhà, đột nhiên phát hiện, có phải hay không nàng đã đánh mất ca nhi của chính mình?
Nhưng việc Dương Đại Lang bị thương, làm nàng nhớ đến thảm sự của cha Đại Lang. Đánh mất thì như thế nào? Ít nhất nàng nuôi Hòa ca nhi bình an đến lớn, nếu không phải hiện tại nàng không có khả năng, Tiểu Bảo gầy yếu không thể sống khỏe mạnh, nói không chừng mùa đông sẽ bị bệnh một hồi, mạng có thể cũng không giữ được nữa! Nàng, nàng làm chuyện này, cũng chỉ là bất đắc dĩ a!
Dù đã được như ý nguyện nhưng lại không hề vui mừng, nương Miêu Hòa tâm tư không yên ở nhà đợi mấy ngày.
Thẳng đến 5 ngày sau, Miêu Hòa đến nhà mẹ đẻ nguyên thân cùng thôn trưởng gia, đem hai người mời đến nhà mình. Nói là đã chuẩn bị xong phần bạc cần đưa, nhưng vì Dương Đại Lang không dễ đi lại, chứng từ đã nhận tiền liền sửa lại ngay trong nhà Dương Đại Lang.
Toàn bộ hành trình Miêu Hòa đều lạnh nhạt, biểu tình Dương Đại Lang lại vẫn luôn như vậy, chờ đến khi toàn bộ sáu lượng bạc nóng hầm hập giao đến trên tay nương Miêu Hòa, vị Chiêu thẩm này thế nhưng lại xuất hiện một tia cảm giác chột dạ cùng hối hận.
Bên này thôn trưởng viết xuống chứng từ câu “Một lần thu hết không có sai lầm, không ai nợ ai”, cũng thở dài.
“Chiêu thẩm, sau này ngươi cũng đừng lấy chuyện này làm phiền lão Dương gia. Ta nói, nhân gia đã tận tình tận nghĩa. Nếu lại làm ầm ĩ, hắc, ngươi liền nghĩ đến hai tờ chứng từ trong tay Dương Đại Lang bị lấy ra ngoài, xem người trong thôn làm sao lấy nước miếng dìm chết ngươi.”
Nương Miêu Hòa có chút lắp bắp, “Hải, ta, này, ta cũng chỉ là có chuyện khó xử…….. Hòa ca nhi, mẹ cũng là……..”
Lúc này Miêu Hòa liền đứng dậy tiễn khách. “Đại Lang trên người còn có thương phải nghỉ ngơi. Thôn trưởng, hôm nay làm phiền ngài đi nhiều một chuyến, thật cảm ơn. Bao quả khô này, ngài trở về phân cho bọn nhỏ trong nhà ăn thử xem. Mẹ, Đại Lang cũng có một phần cho ngươi mang về nhà, chính là bánh của Lương gia. Hôm đó nói chuyện gấp, liền không kịp đưa, bây giờ ngươi mang theo trở về đi.”
Nương Miêu Hòa nghe vậy biểu tình nhất thời cứng đờ. Nếu đưa ở trước mặt thôn trưởng, nàng muốn tự mình giấu đi liền khó khăn. Nhưng đây chính là bánh a, đồ vật ngọt ngào hiếm gặp cỡ nào, có thể cất giấu cho Tiểu Bảo ăn thật tốt!? Hòa ca nhi không thể không biết, thế nhưng y lại đưa lúc này, chẳng lẽ thật sự đã lạnh tâm với mình sao.
Nương Miêu Hòa nhấp nhấp môi, nhưng phát hiện, nàng còn có thể nói cái gì?
Thôn trưởng còn ở đây. Mà trong l*иg ngực chính là sáu lượng bạc vừa mới thu, đây là lựa chọn của chính nàng làm ra.
Sau khi rời đi, nương Miêu Hòa quay đầu nhìn lại Hòa ca nhi đang đóng cửa lớn, cuối cùng cũng cảm nhận được một mạt xa lạ.
Miêu Hòa bên này tiễn người đi xong, thở hắt ra một hơi. Trở lại trong phòng, mang theo ý xin lỗi nhìn Dương Đại Lang.
Hai mươi lượng bồi thường, Dương Đại Lang còn chưa có tiêu vào dưỡng thương đâu, đã bị y dùng mất sáu lượng.
Dương Đại Lang sờ sờ đầu tiểu ca nhi, “Không có việc gì. Còn nhẹ nhàng.”
Miêu Hòa liền nắm chặt tay. “Ân, sáng mai ta liền đi lên trấn bán rau!”