Sinh Hoạt Chậm Rãi Của Tiểu Ca Nhi Tại Dị Thế

Chương 11: Miêu Cường

Sau khi lục lại ký ức trong đầu Miêu Hòa mới biết, hán tử này tên là Miêu Cường, là bạn nối khố của Dương Đại Lang.

Nương Miêu Cường là Thạch Như Thanh cùng với nương Dương Đại Lang – Thạch Du, đều đến từ Thạch gia thôn cách vách, hình như từ trước khi đến đây đã có quan hệ thân mật. Nương Miêu Cường gả đến Miêu gia thôn được một thời gian thì nương Miêu Hòa cũng gả lại đây. Tình cảm khuê mật cũng bởi vì vậy mà càng tốt hơn, Dương Đại Lang cùng Miêu Cường từ nhỏ đã thân thiết, hắn kêu nương Miêu Cường là Thanh a di. Đại Bạch cũng là lấy từ Miêu Cường gia.

Mà đương nhiên, chỉ cần là bạn bè của Dương Đại Lang, đều nhìn Miêu Hòa không thuận mắt.

Miêu Hòa vừa đi đến tiền viện, mặt Miêu Cường lập tức biến sắc, “Làm gì?” Lúc trước gã tới, người này đều trốn trong phòng, hôm nay lại chạy ra khiến người khác khó chịu sao?

Miêu Hòa nhìn nhìn Miêu Cường, hướng Dương Đại Lang hô, “Ngươi đã trở lại, có khách nhân a.”

Miêu Cường cướp lời Dương Đại Lang lớn tiếng cười nhạo, “Trở về? Khách nhân? Buồn cười, ngươi thật sự có mặt mũi tự cho rằng mình là chủ nhân, cũng không nghĩ lúc trước làm ra chuyện gièm pha gì!”

Dương Đại Lang kéo cánh tay trên vai xuống, nhìn Miêu Cường nhíu mày, “Cường Tử. Đừng như vậy.”

Hắn lại quên thái độ Miêu Cường đối với Miêu Hòa, có lẽ không nên đem người về nhà.

“Ngươi nói cái gì? Đừng như vậy?” Miêu Cường nghĩ rằng bản thân nghe lầm.

“Ta nói, đừng như vậy.” Dương Đại Lang chống lại tầm mắt Miêu Cường.

“Nhưng trước kia……” Miêu Cường sửng sốt, hơi há mồm. Trước kia gã chưa từng ở ngay trước mặt mà châm chọc Miêu Hòa, nhưng ở trước mặt Dương Đại Lang mắng không ít, chưa từng thấy hắn lên tiếng vì người này a!?

“Về sau không được.” Dương Đại Lang tăng thêm ngữ khí.

Miêu Cường có chút ngốc, ngay sau đó lập tức nhào lên người Dương Đại Lang, hai tay lôi kéo da mặt người kia. “Ngươi là Đại Lang?! Thật đúng không?! Là Đại Lang!?”

Miêu Hòa ở một bên nhìn thấy trợn tròn mắt. Sau khi y đến nơi này, chưa từng nhìn thấy hán tử nào có động tác thân cận như vậy. Dương Đại Lang lại tựa như đã quen, chỉ dùng một tay chế trụ tay Miêu Cường, tay kia thì đem bánh bột ngô đổi về đưa cho Miêu Hòa.

“Đem vào đi. Ta cùng Cường Tử nói chuyện.”

Miêu Hòa chớp chớp mắt, nghe lời nhưng vẫn có chút chần chờ mà “Ác” một tiếng.

Chờ Miêu Hòa vừa bước vào cửa phòng, Miêu Cường như bắn pháo liên thanh truy vấn, “Rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại thế này!? Ngươi, ngươi không phải bởi vì nương mới cưới hắn sao? Hiên tại ngươi là, là nguyện ý chấp nhận hắn làm phu lang!?” Nói đến câu sau, lại có chút tức muốn hộc máu.

Dương Đại Lang liếc mắt nhìn người kia một cái, tựa hồ cảm thấy ồn ào, đi ra sân ngoài mới nói, “Hiện tại y rất tốt.”

“Tốt? Tốt cái gì? Hắn toàn thân trên dưới chỉ được một khuôn da mặt, từ trong ra ngoài đều là một cái ích kỷ không quỷ củ! Ngươi bị cái gì che mắt, sao lại đột nhiên nói như vậy!?”

“Có sai, sửa lại liền tốt.”

“Hắn có thể sửa sao? Nếu hắn muốn sửa, đã ngay sau khi thành thân với ngươi liền biết cái gì nên làm cái gì không nên làm!! Nếu không sao hắn có thể chạy lên trấn trên dây dưa với Miêu Viễn!? Có thể nhân lúc ngươi không có ở nhà trộm tiền bạc muốn chạy!? Hiện tại, hắn lại sửa cái gì, ngươi nói cho ta!”

Dương Đại Lang không muốn nhiều lời, chỉ nói, “Không có việc gì. Ta có mắt, sẽ không lầm.”

Miêu Cường nghe xong tức đến muốn cười, dĩ vãng gã còn cảm thấy nói chuyện cùng Đại Lang rất đơn giản, gọn gàng, nói đúng trọng điểm. Nhưng hiện tại, trọng điểm này hoàn toàn không có chi tiết, kêu gã phải tin như thế nào!! Còn nói có mắt, có mắt cũng có thể bị che lại không được sao!!

“Ngươi! Ngươi bây giờ liền cùng ta trở về, xem có dám đem lời này nói cho mẹ ta nghe hay không!”

Dương Đại Lang vậy mà lại lắc đầu, “Hôm nay không được.”

“Vì cái gì không được!?”

Tiểu ca nhi ở trong rừng cây bị kinh hách, buổi tối đợi ở nhà một mình sợ là sẽ sợ hãi.

Dương Đại Lang liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, nói, “Quá muộn.”

Nhưng mà Miêu Cường đã nhận thức Đại Lang nhiều năm như vậy, làm sao có thể bỏ lỡ ánh mắt để ý rõ ràng như vậy. Trong lòng đột nhiên nổi lên một cổ hụt hẫng, thật giống như huynh đệ tốt nhất đột nhiên bị người cướp đi vậy. Sắc mặt gã thâm trầm, lại biết rõ Đại Lang đã quyết định, muốn sửa rất khó.

Miêu Cường cưỡng chế bực bội trong lòng, đổi giọng nói, “Vậy được, ngày mai đi! Mới vừa rồi đã nói với ngươi, nhà ta phải cấy mạ, ngày mai ngươi liền đến đi! Sáng sớm! Đừng quên đó!!”

“Ân.”

Thấy Dương Đại Lang đáp ứng không chút do dự, cuối cùng Miêu Cường cũng hòa hoãn lại, lúc này mới rời đi.

Sau khi Miêu Hòa biết được Dương Đại Lang đi hỗ trợ cấy mạ, một chút không thoải mái mới nổi lên lập tức bị ném bay đi mất, chỉ còn mừng thầm sẽ có nhiều ngày hắn không có ở nhà, y có thể thúc giục thật nhiều đảng sâm a!

*Đảng Sâm:Vui vẻ đến mức cười tủm tỉm cả đêm, ngay cả Dương Đại Lang lợi dụng thời gian rảnh nhìn y vài lần, cũng vẫn như cũ không phát hiện ra.

Sáng sớm hôm sau, Miêu Hòa cao hứng mà phất tay tiễn Dương Đại Lang ra ngoài làm việc, tiếp theo liền sau người đi đến hậu viện, đem cây đảng sâm hôm qua trồng xuống tức nhưỡng để thu hạt giống đào lên, vừa đào lên, lập tức hoảng sợ, độ lớn của củ sâm này, vậy mà còn lớn hơn gần gấp ba so với củ đào trong rừng!!

Cái này, cái này lấy ra bán có việc gì không?

Miêu Hòa buồn rầu một chút, sau đó lại nhớ tới lời Dương Đại Lang nói hôm qua, đảng sâm muốn làm dược liệu cần phải đem củ cắt miếng phơi khô. Nếu không, củ quá lớn y liền cắt miếng đem đi bán. Tuy là vô cùng tiếc nuối, nhưng an toàn vẫn là trên hết. Những lần gieo đảng sâm sau, y cần phải chú ý thời gian, đừng để củ sâm phát triển quá lớn.

Tiếp theo Miêu Hòa lấy ra hạt giống hành tây. Trải qua mấy ngày nỗ lực, hạt giống trong túi y đều đã được dùng tức nhưỡng lọc qua một lần. Hiện giờ y quyết định cải thiện thức ăn trước, lại lăn lộn đảng sâm sau.

Đầu tiên gieo hạt giống hành tây trước, trong lúc chờ đợi, y xoay người đi dọn dẹp lều gà, thuận tiện phần lá của cây đảng sâm mới vừa đào, xé nát cho gà ăn. Đại Bạch nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau Miêu Hòa, cũng kêu meo meo muốn chia một chén canh.

Lúc quét dọn lều gà, Miêu Hòa vui mừng phát hiện, rốt cuộc cũng có trứng gà!! Ba con gà liền tìm thấy bốn trái trứng! Quả nhiên cho ăn lá rau trồng bằng tức nhưỡng, phi thường đầy đủ dinh dưỡng. Miêu Hòa không muốn giữ lại ấp gà con, thật sự y có chút thèm ăn, quyết định cơm trưa hôm nay sẽ dùng đến chúng nó!

Hài lòng vui sướиɠ trở lại bên cạnh tức nhưỡng, lá hành tây mọc dài ra. Lần này không cần chờ hạt giống, có lá hành là có thể rút, tốc độ thực mau, không phí nhiều thời gian đã có thể nhổ đầy một sọt lớn, cuối cùng lại đem hạt giống đảng sâm gieo xuống, Miêu Hòa liền vào nhà nấu cơm.

Bởi vì có trứng, thực đơn buổi trưa liền quyết định là bánh rán hành thêm trứng!

Nhồi bột tương tự như lần trước, mất một thời gian để bột nghỉ. Trong lúc đó Miêu Hòa đi nhìn đảng sâm được gieo vừa rồi, đã trồi lên một mảnh nhỏ lá xanh, Miêu Hòa tính toán thời gian, ước chừng qua nửa canh giờ, y nên đổi một viên hạt giống mới.

Đảng Sâm tương đối phiền toái ở chỗ, thứ thu hoạch chính là củ của nó, cần phải đem nguyên cây rút lên, không giống như trái, hái xuống lại có thể kết trái mới, mà là muốn gieo từng hạt. Nhìn trên phân thượng giá cả không tồi của nó, Miêu Hòa cũng không chê phiền toái mà lăn lộn.

Kiểm tra xong liền trở lại bếp, đem cục bột cán mỏng, bôi lên một tầng mỡ mỏng. Miêu Hòa không có thói quen của nơi này, luôn muốn tiết kiệm dầu mỡ, đã có đảng sâm ở hậu viện, cần cho bao nhiêu mỡ liền cho bấy nhiêu. Xoa mỡ xong, lại rắc lên một tầng hành dày, dùng muối nêm nếm, tiếp theo đem miếng bột cuốn lại giống như bánh bao cuộn. Sau khi cuốn, cắt thành đoạn ngắn, dùng tay vặn lại một lần như vặn bánh quai chèo, tạo thành hình xoắn ốc, da bánh liền hoàn thành.

Sau đó chỉ cần đem da bánh chiên trong dầu, đợi cho mặt bánh có màu vàng lại đánh thêm cái trứng lên trên, đây chính là bánh rán hành thêm trứng mà trước kia Miêu Hòa thường ăn!

Miêu Hòa làm bốn cái bánh lớn. Tự mình ăn một cái, vị hành tươi mát kết hợp cùng trứng tạo nên sự mỹ vị của món ăn, Miêu Hòa hô hô hô ăn vào thiếu chút nữa nuốt cả đầu lưỡi. Du lại ba chiếc bánh này tính toán để lại cho Dương Đại Lang về nhà ăn. Bánh dùng bột dầu muối của người ta làm cho, tự mình ăn vụng thật sự chột dạ, ngoài ra, chờ Dương Đại Lang bận việc xong, y còn muốn Dương Đại Lang dẫn mình lên trấn trên một chuyến.

Trong tay mình khi đó hẳn là đã có không ít đảng sâm. Mà đảng sâm không bán đi thì không phải là đảng sâm tốt, còn muốn tìm cơ hội liên lạc với tiệm thuốc ở trấn trên, lúc này tiền bạc mới có thể chân chính vào túi. Ý tưởng cụ thể y đã có, chỉ còn thiếu một cơ hội lên trấn trên.

Bất quá Miêu Hòa biết bản thân đã có tiền án, muốn không cùng Dương Đại Lang đi mà một mình trộm chạy lên trấn chỉ sợ lại thành tình ngay lý gian. Lúc này, sự đồng ý của Dương Đại Lang rất quan trọng.

Chỉ là đêm đó, khi Dương Đại Lang về nhà thì đã khuya. Miêu Hòa hâm nóng bánh lại để nguội, nguội lại hâm, cuối cùng nghĩ người kia sợ là sẽ không về nhà ăn cơm.

Nhà ở thiếu một người trở nên trống rỗng, trời bên ngoài đen tuyền một chút ánh sáng cũng không có, trên bàn chỉ có một trản đèn dầu lay động, mơ màng âm trầm. Miêu Hòa một mình ngồi đợi, cho dù ôm Đại Bạch, vẫn cảm thấy có chút không thích nghi. Trừ bỏ đi săn thú, Dương Đại Lang chưa bao giờ về nhà trễ như vậy. Hôm nay hắn đến Miêu Cường gia hỗ trợ cấy mạ, đại khái là bị giữ lại ăn cơm đi?

Nhưng tốt xấu gì cũng phải về nói một tiếng, cũng không xa lắm, Miêu Hòa có chút oán trách. Hơn nữa bánh rán hành trứng trên bàn, kỳ thật phần lớn là làm cho Dương Đại Lang. Bản thân mình được hắn chiếu cố nhiều như vậy, muốn làm chút đồ ăn ngon cho người ta, ai biết người ta không trở về.

Cuối cùng có phải là Miêu Cường không? Người trong lòng của Dương Đại Lang…… Nhưng ngược lại, nhìn Miêu Cường có vẻ càng nhiệt tình hơn, cũng không giống lắm………

Lúc Dương Đại Lang về nhà, liền nhìn thấy tiểu ca nhi ngồi trước đèn dầu, trên bàn bày ba chiếc bánh, ôm tiểu hắc miêu ngơ ngác chờ mình.

Miêu Hòa quét mắt nhìn nam nhâm cao lớn trước mắt vài lần, “Ngươi đã trở lại. Ăn cơm?”

Không ngờ, Dương Đại Lang lắc đầu, “Còn chưa ăn.”

Miêu Hòa ngẩn người, chớp chớp mắt, thả mèo xuống bưng mâm đi ra ngoài. “Ta đi hâm nóng cho ngươi.”

Dương Đại Lang giữ chặt người kia nói, “Không cần”, tay cầm một chiếc bánh đưa lên miệng cắn. Bánh cho cho mỡ còn có thêm trứng, để lạnh nên có hơi chút dầu mỡ, nhưng hắn vẫn như cũ nói tiếng “Ăn ngon”.

Không biết vì sao Miêu Hòa lập tức có chút cao hứng. Cũng cảm thấy, trong phòng không còn tối tăm nữa.

Mấy ngày sau, Miêu Hòa đều ở hậu viện trồng đảng sâm, tích lũy cả một bao lớn trong tay. Còn hao hết tâm tư giấu trong rương hồi môn duy nhất của mình. Để thuận tiện cho việc bán đi, cuối cùng Miêu Hòa đem tất cả đảng sâm cắt miếng phơi khô. Llamf như vậy, sau này bán cho tiệm thuốc, cũng yểm hộ tốt hơn.

Còn về đồ ăn, trừ bỏ bánh rán hành, nhiều ngày nay Miêu Hòa còn làm bắp cải xào trứng ăn với cơm, mì xào cải ngồng thịt khô linh tinh, tất cả đều là sản phẩm từ tức nhưỡng! Bắp cải giòn ngọt thanh mát, vị tuyệt hảo. Cải ngồng cũng không mang vị đắng, lại còn nhiều nước tươi non. Vốn dĩ Miêu Hòa còn chờ Dương Đại Lang hỏi đồ ăn lấy từ đâu ra, vườn rau hiện tại chỉ vừa mới lên lá non, ai ngờ Dương Đại Lang hỏi cũng không hỏi, chính là nghiêm túc ăn uống, một lời cũng không nói.

Đêm nay thấy Dương Đại Lang ăn đến vui vẻ như cũ, Miêu Hòa gắp cho hắn một đũa cải ngồng non mềm. “Ăn ngon không?”

“Ân.”

“Chính là mỡ trong nhà bếp sắp dùng hết rồi, bột mỳ cũng vậy,” Miêu Hòa vô tội nói, “Ngươi còn phải bận thêm mấy ngày? Bận xong rồi, chúng ta đi trấn trên một chuyến?”

Động tác Dương Đại Lang dừng lại, giương mắt nhìn về phía Miêu Hòa.

Miêu Hòa có chút khẩn trương, “Đảng sâm lần trước đào, ta làm theo lời ngươi nói, cắt miếng phơi khô, còn chưa đem đi đổi tiền đó, còn cố phúc bồn tử cùng hoàng kỳ, không phải nói tiệm thuốc cũng thu sao? Lần trước đào về đều sống rất tốt. Ngươi nói cách làm cho ta, ta ngày mai sơ chế, là có thể cùng lúc đem đi bán.”

Dương Đại Lang vẫn như cũ không nói gì.

“Trong nhà còn thiếu mỡ, dấm, đường, mỡ cũng không cần mỡ heo, dầu hạt cải là được, có nước tương càng tốt, cùng đi mua mới không mua thiếu.” Miêu Hòa thấy hắn thật lâu không nói lời nào, thanh âm dần dần nhỏ xuống, “Ta cũng sẽ không chạy loạn, đều đi theo ngươi.”

“Hảo.” Dương Đại Lang đột nhiên lên tiếng, sau đó lại tiếp tục ăn.

“A?”

“Hôm sau đi.”

Sắc mặt Miêu Hòa sáng ngời, “Thật sự?”

Dương Đại Lang chỉ tiếp tục trầm mặc ăn, trong đầu nhớ lại lời Thanh a di nói.

[ Đại Lang, Thanh a di vẫn luôn cảm thấy thật xin lỗi ngươi. Nếu không phải nắm đó cứng rắn mang nương ngươi đi nghe khóa của vị hòa thượng kia, làm giảm bớt huyết khí trên người ngươi, cũng sẽ không nghe hắn nói mệnh cách ngươi khắc phụ thương mẫu, kỵ thê thiếu tử, tuổi già cô đơn chung thân. Bây giờ nhiều năm qua đi, Thanh a di lại nghĩ, ngươi a, liền tính ông trời thay ngươi định sẵn con đường, chẳng lẽ lại chỉ có một cách đi?]

[ Cha Cường Tử chết sớm, chỉ để lại Cường Tử cùng ta. Nếu để cho ta cho vị hòa thượng kia xem mệnh, sợ cũng chỉ tốt hơn ngươi một chút. Nhưng Đại Lang, cho dù như vậy, Thanh a di vẫn cảm thấy đi theo cha Cường Tử là đúng, cho dù hắn là người đoản mệnh, nhưng nếu đổi thành một người khác, ta cũng không muốn. Một con đường, có người có thể cam nguyện đi, có người chỉ có thể oán trách mà đi.]

[Nương ngươi lúc trước luôn lo lắng ngươi bị bỏ lại, sợ việc hôn nhân của ngươi đúng theo số mệnh, dẫn đến thương tâm. Nhưng cuối cùng nàng lại nghĩ thông suốt, có người bên cạnh hay không, rốt cuộc là không giống nhau. Nàng có thể chọn Hòa ca nhi, dụng ý trong đó, có lẽ ngươi cũng có thể đoán được.]

[ Ngày đó Cường Tử quay về nói, ngươi cảm thấy Hòa ca nhi tốt, Thanh a di nghe cũng rất cao hứng. So với việc lo sợ sẽ ứng mệnh, tựa như việc nương ngươi sinh bệnh, thì thật ra nhân sinh trên đời, từng chuyện từng chuyện, cũng đều là sướиɠ khổ tự biết, chỉ cầu mong đến cuối cùng không hối hận mà thôi.]

-----------------~~~------------------

Tui rất thích nhưng câu nói của Thanh a di, lúc trước đọc cảm thấy rất khó hiểu nhưng mà đến bây giờ tui lại cảm thấy rất đúng. Nếu cả nhà đọc nguyên đoạn không hiểu thì có thể hiểu theo ý nghĩ của tui.

Đại khái, vị hòa thượng kia nói số phận a công chính là cha chết mẹ bệnh, có vợ không mất thì cũng là kiêng kỵ lẫn nhau, khắc con cái, đến chết cũng là người cô đơn. Mẹ anh công vì nghe thấy vậy nên mới lo lắng suy nghĩ đến đổ bệnh, bệnh xong lại cảm thấy lời bói đó đã ứng nghiệm.

Nhưng mà cả nhà ơi, nhìn từ bên ngoài số phận a công thật sự quá thảm nhưng liệu bản thân a công có thật sự cảm thấy đau khổ hay không? Cuộc đời giống như uống nước vậy đó, ấm hay lạnh tùy theo cảm nhận của mỗi người, đừng vì lời nói hay phán xét của người ngoài mà tự áp đặt cho cảm xúc của bản thân, chỉ cần sống thật với mong muốn của bản thân để sau này đừng hối hận. Cho dù cuộc đời của mọi người đã được cái thứ gọi là “định mệnh” vẽ ra sẵn nhưng một con đường đâu phải chỉ có một cách đi. Một ngày 24h, bạn cười thì cũng hết 24h, bạn khóc cũng hết 24h, vậy tại sao bạn lại muốn khóc mà sống? Tại sao không thể tìm thấy niềm vui từ xung quanh mà tiếp thêm năng lượng cho mình?

Thật ra tui thấy “định mệnh” có lẽ chỉ là một lựa chọn của mọi người, mỗi lựa chọn sẽ đưa đến một bài học khác, một con đường khác. Mỗi một “định mệnh” chỉ là một câu hỏi yes/no để kiểm tra liệu bạn đã học được gì từ cuộc đời và những bài học trước. Nếu bạn chọn đáp án đúng thì bạn đã vượt qua bài học và tiến đến bài học khác. Nếu bạn chọn sai đáp án, bạn sẽ chỉ ôn tập lại bài học trước đó. Cứ như vậy cho đến khi bạn đã hoàn thành tất cả các bài học.

Mọi người có thể theo dõi lựa chọn của a công trong truyện để hiểu rõ hơn một chút. Nếu hiện tại a công chọn không nghe lời khuyên của Thanh a di mà vẫn không tiếp nhận Miêu Hòa, buông bỏ bản thân thì sau này sẽ như thế nào? Và nếu a công quyết định tin tưởng, đặt hy vọng vào tương lai, tiếp nhận Miêu Hòa và xây dựng cuộc sống sau này thì sẽ như thế nào? Mỗi lựa chọn đều sẽ đưa đến kết quả khác nhau không phải sẽ mãi mãi đi vào đúng một con đường đâu. Định mệnh không phải là kết quả mà định mệnh chính là câu hỏi.

Só ry vì đã lảm nhảm, hy vọng mọi người có thể nhìn mọi thứ xung quanh mình thật tích cực và vượt qua được những “định mệnh” một cách vui vẻ nha.

(~ ̄³ ̄)~

À hôm nay tui chèn ảnh được gòi hơ hơ hơ, dui quá trời dui lun!!!!