Sinh Hoạt Chậm Rãi Của Tiểu Ca Nhi Tại Dị Thế

Chương 10: Bị tập kích.

Ngay sau đó Dương Đại Lang nhìn về hướng Miêu Hòa đang chỉ. Liền thấy trông một bụi cây, điểm điểm chi chít tiểu quả màu đỏ. Đến gần nhìn thấy, lắc đầu, “Đây là dâu núi, không thể ăn nhiều, tính vào dược liệu.”

“Dược liệu?” Miêu Hòa bắt đầu động thủ đào, “Vậy đáng giá bao nhiêu?”

“Trong núi nhiều, không đáng giá tiền.”

“Không quan hệ, ta liền đào một chút.”

Miêu Hòa cố ý chọn nhổ nguyên cành tận gốc, như vậy trở lại dùng tức nhưỡng là có thể trồng được, không cần chờ đến hạt giống.

Dương Đại Lang cũng không ngăn cản, chỉ phóng tầm mắt nhìn bốn phía, sau đó chỉ tay, “Loại này mới có thể ăn. Ngọt.”

Nga? Là phúc bồn tử a. Đợi lát nữa nhổ!

“Gọi là mâm xôi, có thể ăn, tiệm thuốc cũng thu.” Lần này Dương Đại Lang đi qua, học theo Miêu Hòa đem nguyên cây nhổ lên. Tiểu ca nhi có nói, muốn mang trở về trồng.

Miêu Hòa nhấp môi cười, “Cái này ta biết. Tráng dương sao.”

Có rất nhiều lời đồn ở trên mạng về nước ép phúc bồn tử, lợi hại như thế nào, cũng không biết thật hay giả.

Tay Dương Đại Lang hơi ngừng, không đáp lời.

“Quay về trông ở trong sân, muốn ăn liền có.” Miêu Hòa cười trộm.

Thật ra, lúc nói những lười này, Miêu Hòa chỉ đơn thuần là nghĩ vui đùa một chút. Giữa nam nhân với nhau, khi ở chung không tránh được mà nói một hai câu. Nhưng Miêu Hòa đã quên mất hiện tại y là một cái ca nhi, cũng giống như y ngẫu nhiên quên mất nhân thiết của nguyên thân, lộ ra tính tình trước kia.

Lời vừa nói xong, da mặt Dương Đại Lang liền cứng đờ.

Miêu Hòa không phát hiện người kia khác thường, cảm thấy mỹ mãn đào dâu núi cùng phúc bồn tử, lại thúc giục Dương Đại Lang tiếp tục tầm bảo.

Núi bọn họ tới, địa thế có chút cao, so với dưới chân núi thì lạnh hơn rất nhiều, cũng làm đất trong rừng cây trở nên ẩm ướt hơn. Ánh mặt trời chiếu qua từng tán cây, hóa thành chùm tia sáng hoàng kim, khiến những tầng lá cây che trên đỉnh đầu tựa như phỉ thúy xanh biếc trong suốt sáng ngời. Bên trong xương cốt Miêu Hòa vẫn là một người hiện đại, mặc dù mệt đến thở hổn hển xì xì, không tính tới những phát hiện kinh hỉ trên đường đi, cũng thấy tinh thần sáng láng.

Đến giữa trưa, Miêu Hòa lấy ra bánh bột ngô được chuẩn bị trước, cùng người kia chia ra ăn, lại uống một ngụm nước lạnh, mới vừa rồi Dương Đại Lang dẫn y đến sơn tuyền, bất luận những cái khác như thế nào, thứ mà dị thế này vượt xa xa hiện đại, chính là ở đây nơi chốn đều là bảo vật, thiên nhiên nguyên thủy. Ngay cả không khí cũng chưa không nhiễm bẩn.

Trong lúc nghỉ ngơi, Miêu Hòa nhân cơ hội kiểm kê chiến lợi phẩm. Cho đến tận vừa rồi, bọn họ đào được tổng cộng mười mấy cây gồm cả dâu núi, mâm xôi cùng dâu tằm sau này phát hiện được. Còn có một dây nho chua chưa ra quả, vài cây thạch lựu dại. Ngoài ra còn tìm được cây mận, cây sơn tra, cây lê cùng cây đào, còn có một ít hạt dẻ, có điều bây giờ là mùa xuân nên mới chỉ ra hoa, chưa kết quả, Miêu Hòa cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Về phần dược liệu, thật ra lại có chút ngoài dự liệu của Miêu Hòa.

Dương Đại Lang tìm được dược liệu, hơn phân nửa là hoa, bao gồm cát cánh, rẻ quạt cùng hoàng kỳ. Trừ bỏ rẻ quạt là loại hoa năm cánh màu cam, hai loại còn lại đều là hoa màu tím xinh đẹp, trồng ở trong sân nhìn rất đẹp. Cả ba loại thực vật này đều gọi là bao phấn lưỡng dụng, còn khi dùng làm thuốc thì gọi là ma phấn phơi khô, thậm chí lá cát cánh còn có thể ăn như rau (ui, tui cũng nhức đầu mấy cái ma phấn với bao phấn kia lắm cơ mà vẫn không hiểu được nên để y nguyên, hiểu đơn giản là tên ba ẻm trong sinh vật học và trong đông y). Giữa ba loại thì hoàng kỳ có giá tốt nhất, Dương Đại Lang nói số lượng hoa này ít, lớn lên cũng chậm, vì thế nhìn thấy cây nào đều đào tất cả về.

Mà gần giống với những loại dược liệu trong ấn tượng lại chỉ tìm một loại đó là đảng sâm. Đảng sâm thích sinh trưởng ở nơi mát mẻ, trong rừng số lượng đảng sâm không ít, dù vậy, muốn nhận ra nó thì phải phí chút nhãn lực, hơn nữa tuy rằng hiệu lực không thể so với nhân sâm, nhưng lại vô cùng hiệu quả đối với bổ trung ích khí, nhuận phổi sinh tân, cũng xem như thay thế phẩm cho nhân sâm, giá cả không tồi. Cũng là dược liệu chủ yếu mà Dương Đại Lang sẽ tìm khi vào núi.

Mà tính tính số lượng đảng sâm đào được trong tay, trừ đi vài cây muốn lưu lại, cũng có thể đổi được bốn, năm phân bạc. Vừa nghe thấy con số này, Miêu Hòa cảm thấy chân đau cũng không còn là vấn đề, mới muốn khen hắn vài câu, lại thấy sắc mặt Dương Đại Lang nghiêm túc, nhanh chóng dùng đầu ngón tay đặt trước miệng.

An tĩnh. Có chuyện.

Miêu Hòa cứng đờ, hô hấp cũng nhỏ lại.

Dương Đại Lang im lặng đứng dậy, không nói tiếng nào liền đem Miêu Hòa bế lên, Miêu Hòa thiếu chút nữa hô lên, may mắn là không có. Sau khi bế Miêu Hòa lên, Dương Đại Lang đem y đặt lên cành cây cao nửa người phía sau. Lúc bọn họ nghỉ ngơi chọn ngồi ở một cây đại thụ cành lá rậm rạp, thân cây thô tráng có thể đứng được ha ba người.

Dương Đại Lang dùng ánh mắt ra hiệu Miêu Hòa leo lên trên, Miêu Hòa không dám chậm trễ, cho dù bắp chân có chút run, cũng nghe lời leo lên. Sau đó liền thấy Dương Đại Lang lấy một cái đao khác từ trong sọt đeo trên lưng, thân đao thon dài, mũi nhọn cực kỳ sắc bén. Săn thú không có nằm trong kế hoạch hôm nay, hắn không mang cung cùng mũi tên, nhưng dụng cụ hộ thân hắn nhất định sẽ mang.

Thân đao hơi dài, có thể chặn lại dã thú đánh sâu vào. Dương Đại Lang thuần thục xoay đao trong tay, thấy Miêu Hòa trên cây có biểu tình lo lắng, liền làm ra cái thủ thế trấn an, như là muốn nói không có việc gì.

Miêu Hòa là một cái nhược kê chưa từng thấy qua trường hợp thế này, được khí thế như đã định liệu trước của hắn trấn an đôi chút. Mà bất kể lo lắng như thế nào, điều duy nhất hiện tại cậu có thể làm chính là ngậm chặt miệng, duy trì yên tĩnh tốt nhất.

Kế tiếp Dương Đại Lang nghiêng tai lắng nghe.

Chỉ nghe thấy bên trong xung quanh rừng cây có tiếng gió thổi qua ngọn cây sàn sạt, một ít tiếng chim kêu rất nhỏ, cùng với âm thanh côn trùng kêu vang.

Nhưng Dương Đại Lang không nóng nảy, tay cầm đao, canh giữ ở dưới tàng cây.

Kiên nhẫn, can đảm cùng cẩn thận, chính là những phẩm chất quan trọng và cần thiết nhất của một thợ săn.

Thẳng đến khi phía bên trái truyền ra một trận động tĩnh nho nhỏ!

Lúc Miêu Hòa chú ý tới, Dương Đại Lang đã sớm đem tầm mắt khóa chặt chỗ kia.

Một lát sau, một cái mũi lợn đen ngòm lộ ra tới!

Tiếp theo là mắt nhỏ hung ác của nó, cùng với cả thân lông đen thô tráng, một con lợn rừng thành niên chui hẳn ra ngoài!!

Miêu Hòa chỉ cảm thấy tim đập vô cùng nhanh, nhưng Dương Đại Lang không hề có động tĩnh. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm lợn rừng, tay phải nắm chặt trường đao, tay trái chậm rãi sờ vào túi đen bên người, lấy ra một ống trúc nhỏ cỡ khảng một đầu ngón tay.

Lợn rừng dĩ nhiên cũng phát hiện bọn Dương Đại Lang gần đó. Nếu như Dương Đại Lang không nhúc nhích, lợn rừng sẽ tự đánh giá đối thủ trước mắt có uy hϊếp với mình hay không. Nếu không có, lợn rừng cũng sẽ không yên tĩnh như vậy, mà trực tiếp đâm tới, nhân loại không thường xuyên có trong thực đơn của chúng, hiện tại lại là mùa xuân, lợn không đói.

Cũng bởi vậy, hai bên giằng co một trận tại chỗ.

Nhưng mà đúng lúc này, rừng cây phía bên phải Dương Đại Lang đột nhiên phát ra tiếng động “Bang đát”!

Nghe giống như có trái gì đó rơi xuống đất!

Động tĩnh này khiến lợn rừng giật mình một chút, liền thấy nó nhấc chân vọt thẳng đến hướng Dương Đại Lang!!

Miêu Hòa thấy vậy cũng sắp không nhịn được mà kinh hô lên, Dương Đại Lang vẫn như cũ gặp biến bất kinh, không hề nhúc nhích, chỉ đưa tay cầm lấy ống trúc, nhanh chóng chuẩn xác ném thẳng về phía đường nhỏ mà lợn rừng đang lao tới! Ngay lúc ống trúc rơi xuống, mặt đất bỗng nhiên bay lên một chút bụi đất! Vừa vặn khiến cho con lợn rừng kia vọt vào đám bụi!

Ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng lợn rừng thê thảm hí vang một tiếng! Hung hăng lắc đầu, sau đó quyết đoán xoay người bỏ chạy!!

Sự tình biến hóa quá nhanh, phát sinh chỉ trong vài giây ngắn ngủi!

Làm câu “Nguy hiểm” trong miệng Miêu Hòa chưa kịp phát ra mà bị nghẹn lại ở cổ!

Đợi sau khi lợn rừng chạy trốn, Dương Đại Lang đợi thêm mười lăm phút, mới để Miêu Hòa leo xuống.

Nói thật, mặc dù là hữu kinh vô hiểm, nhưng Miêu Hòa vẫn bị dọa tới, sắc mặt cũng trắng hơn so với ngày thường. Cậu đã từng xem qua tin tức, có một ít lợn rừng trong núi vẫn thường cắn người, có khi còn cắn chết người.

Đợi tim đập vững vàng lại, Miêu Hòa nhịn không được hỏi, “Bên trong ống trúc đó là cái gì a?”

“Bột kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gần giống một loại thuốc.”

“Các ngươi khi đi săn, ngoại trừ cái này còn sử dụng những cái khác sao?”

Dương Đại Lang đúng là lại lấy ra không ít công cụ. Ngoài bột phấn ra, còn có mồi lửa, một loại ống trúc cắn mở liền bốc tia lửa. Dây thừng, thuốc mê, thuốc tê, mũi tên thổi (là cái loại bỏ mũi tên vô ống rồi thổi cho bắn ra í), thậm chí đinh ném trên mặt đất cũng có.

Thì ra không phải chỉ cầm đao đi liều mạng a, Miêu Hòa thoáng an tâm. “Con lợn rừng vừa gặp phải, nếu chỉ có một người, ngươi có thể săn được không?”

“Có thể. Con vừa rồi không tính là lớn.”

“A? Vậy tại sao hôm nay không săn?” Mình trốn cũng khá kỹ rồi mà.

“Đến đây, đưa ngươi xuống núi.”

Khi nói chuyện, Dương Đại Lang đã thu thập xong sọt đeo lưng, tính luôn cái của Miêu Hòa, rồi sau đó duỗi tay với y, “Đi về thôi.”

Miêu Hòa nhấp nhấp môi nghe lời.

Trong lòng lại bắt đầu nổi lên từng trận nóng hổi.

***

Sau khi về đến nhà, nhân lúc Dương Đại Lang đến nhà Dương nhị thẩm đổi thức ăn không có ở nhà, Miêu Hòa lần lượt đem cả hoa thuốc lẫn trái cây dại đào về, thay phiên chôn xuống tức nhưỡng.

Đều là cây đã lên lá lên cành, không cần chờ thời gian nảy mầm sinh trưởng, Miêu Hòa chỉ nghĩ muốn mượn thần lực của tức nhưỡng, giúp cho mấy gốc cây đào từ trong núi về có thêm tinh thần, sau vài ngày nữa sẽ không bị chết. Nhìn thấy mỗi gốc cây chôn xuống tức nhưỡng đều trở nên tinh thần sáng láng, thao tác này giống như thực dễ dàng, thời gian cần cũng rất ngắn.

Chỉ là đối với tức nhưỡng, Miêu Hòa có chút khó xử.

Lần này đi ra ngoài, bản thân lại được bảo hộ. Thân hình che trước gốc cây, lúc ấy không thấy được gì, nhưng bây giờ nhớ lại, có thể thấy được hắn đến nửa bước cũng không di chuyển. Ngược lại bản thân mình vẫn ôm lấy bí mật như cũ, làm gì cũng lén lút. Không tin nhiệm hắn, còn sợ bị hắn hãm hại. Nói cho cùng, y chính là một người ích kỷ.

Nhìn đất trồng rau bị gieo hạt hỗn độn, hoa hoa thảo thảo dời qua dời lại, cũng là do y cố ý phân tán. Từ nay về sau nếu muốn dùng tức nhưỡng trồng chút gì đó, giấu trong mớ đất trồng rau hỗn độn này sẽ không bị lộ rõ quá mức. Ví dụ như đảng sâm lần này đào về, ngày mai y muốn thu hạt giống rồi gieo mới, cho dù trên mặt đất thực mau sẽ xuất hiện lá xanh, nhưng Miêu Hòa tin tưởng chỉ cần không cẩn thận ghi nhớ, chắc chắn không nhận ra được. Những hành động này, đều là để yểm hộ cho tức nhưỡng.

Mà chính mình lại luôn giấu giếm tâm cơ, còn thản nhiên hưởng thụ bảo vệ từ Dương Đại Lang, áy náy nho nhỏ cứ như vậy chiếm cứ trong tâm Miêu Hòa.

Nếu không cứ dứt khoát –

Ngay lúc này tiếng mở cửa viện vang lên, Miêu Hòa vỗ vỗ đất trên tay, sờ Đại Bạch đang lăn lộn bên cạnh tức nhưỡng, mới đứng lên ra tiền viện đón người. Bước vào nhà lại không chỉ có một mình Dương Đại Lang, còn có một hán tử, so với Dương Đại Lang thì thấp hơn một chút, mày rậm mắt to, ngũ quan cũng xem như đoan chính, có điều người có chút đen.

Một cánh tay của gã đặt trên vai Dương Đại Lang, cười đùa tự nhiên, một chút cũng không bị biểu tình lãnh đạm của Dương Đại Lang ảnh hưởng. Quan hệ hai người hình như rất chặt chẽ.

Nhìn thấy cảnh này, Miêu Hòa đột nhiên nhớ tới hoài nghi lúc trước của mình.