Đề tài đột nhiên chuyển đến tiền, nương Miêu Hòa sờ không được đầu đuôi. “Tiền gì?”
Biểu tình Miêu Hòa bình tĩnh nói, “Tiểu Bảo là em trai ta, chuyện này không thể chối bỏ. Ta không muốn nói ra miệng cái gì mà không tính huynh đệ, để sau này Tiểu Bảo dính lên vận đen gì đó, sợ là mẹ cũng không muốn như vậy. Nói theo cách là giúp đỡ liền không được, nhưng nếu là thêm lễ hỏi, mẹ nói thẳng con số, ta tìm Đại Lang hỏi cho.”
Nương Miêu Hòa nghe Miêu Hòa nói như vậy, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi, nói chuyện cũng bén nhọn hơn nhiều, “Ngươi nói mê sảng cái gì!! Chỉ là giúp đỡ nhà mẹ đẻ mà thôi, có thể làm Tiểu Bảo dính vận đen gì? Ca ca như ngươi, cái miệng sao lại có thể ngoan độc như vậy!?”
“Ta chính là suy nghĩ cho Tiểu Bảo. Lúc trước hòa thượng gì đó vào trong thôn hóa duyên, không phải nói người không thể tạo khẩu nghiệp lung tung sao. Có điều nếu như mẹ thật sự không ngại, cũng được, giúp đỡ liền giúp đỡ, sau này đừng nói ta không nhắc nhở.”
Nhắc tới việc này, nương Miêu Hòa cũng hồi tưởng lại. Mấy năm trước thôn bọn họ có một hòa thượng đến hóa duyên, rất là được thôn trưởng kính trọng, mời mấy bữa cơm chay, sau đó vị hòa thượng kia liền tổ chức một khóa giảng cho thôn dân. Nói cái gì mà kính thiên kính mà (tui không hiểu lắm nên để nguyên văn, mn giả bộ lướt qua nha), hình như thật sự có khẩu nghiệp gì đó.
Nương Miêu Hòa không khỏi lộ ra biểu tình do dự. Tiểu Bảo là do nàng liều mạng sinh hạ, tuyệt đối là là bảo bối trong lòng nàng. Cũng bởi vì vậy, Tiểu Bảo từ khi sinh ra đã yếu ớt hơn so với những hài tử khác. Nàng nghĩ muốn từ chỗ Hòa ca nhi kiếm chút thịt, chủ yếu là để đem Tiểu Bảo nuôi trắng béo khỏe mạnh mà thôi. Bây giờ lại nghe thấy Miêu Hòa nói như vậy, nếu thật sự kéo về vận xấu gì đó, vậy thịt mà nàng muốn, còn có thể đưa cho Tiểu Bảo ăn hay không?
Lấy quan niệm của người hiện đại, hiếu thảo không phân biệt gả hay không. Nhưng Miêu Hòa thấy bộ dáng của nương nguyên thân tựa như muốn tìm một tấm phiếu cơm trường kỳ vậy, nếu y đáp ứng, xui xẻo không chỉ bản thân mình, mà còn bao gồm cả Dương Đại Lang. Không thấy mới vừa rồi nàng chủ yếu đều lấy chuyện Dương gia ra để tranh thủ sao.
Miêu Hòa không muốn vì mình mà Dương Đại Lang càng thêm xui xẻo, có thể chặn lại được ít hay nhiều thì cũng phải chặn. Hơn nữa y cảm thấy, dù sao chính mình cũng đang sử dụng thân thể này, sử dụng mọi thứ của nguyên thân. Nếu nói thẳng con số, bỏ thêm vào lễ hỏi, Miêu Hòa nguyện ý đưa, xem như trả ơn dưỡng dục.
Thấy sắc mặt nương nguyên thân vẫn còn do dự chưa quyết, Miêu Hòa lại đẩy một phen. “Vừa lúc, Đại Lang hôm qua bắt được gà rừng, còn rất khỏe mạnh. Mẹ liền mang về hầm canh cho Tiểu Bảo uống, bổ thân mình.”
Nói xong xoay người muốn đi đến chỗ buộc con gà trong hậu viện. Chuồng gà còn chưa kịp dựng lên, chỉ có dùng dây buộc lại. Nương Miêu Hòa quả thực hoảng sợ, nhanh chóng kéo lấy tay áo Miêu Hòa.
“Ngươi từ từ, từ từ! Ai, gấp cái gì a, mẹ đây không phải còn chưa nghĩ thông sao?”
Miêu Hòa liếc nhìn nàng một cái, nhắc đi nhắc lại, “Mẹ liền nghĩ đi, liền tính một con gà là hai phân bạc, một lượng bạc mua được năm con gà. Có sáu lượng, là có thể mua 30 con gà. 30 con gà, mỗi lần hầm nửa con, có thể uống trong bao lâu a, trong nhà dĩ vãng một năm ăn cũng không được mấy con. Lại nói, muốn Đại Lang mỗi ngày bắt gà tẩm bổ cho Tiểu Bảo cũng khó mà làm được.”
Miêu Hòa không phải bịa chuyện. Thời đại này kỹ thuật nông nghiệp không tiên tiến, lấy giá gạo ra tính, một mảnh ruộng một nhà bốn người ra sức trồng trọt, một năm sản lượng ước chừng chỉ có hai mươi mấy lượng, sau khi giao thuế ruộng cũng chỉ dư mười lăm, mười sáu lượng. Lại trừ bớt chi phí của bốn miệng ăn, nếu không chi tiêu nhiều, một năm cũng chỉ có thể dành dụm được hai, ba lượng bạc. Càng đừng nói, nếu gặp khí hậu không tốt hoặc sâu bệnh, vậy thì sản lượng càng giảm xuống.
Ăn một con gà hai phân bạc, tương đương ăn mất phần ăn trong nửa tháng của một người. Thịt ở nông thôn quý bởi vì cơm mà nông dân ăn dựa vào áp lực và sự không xác định của ông trời.
Cho nên khi Miêu Hòa nhắc tới gà, nương Miêu Hòa liền bị phép tính này làm mờ mắt. Nghĩ thầm, đúng vậy, có thể ăn liên tục 30 con gà, vậy thân mình Tiểu Bảo của nàng khẳng định sẽ được bồi bổ rất nhiều. Chính là nàng lại quên mất, bạc trắng bóng muốn lấy trở về nhà, trừ phi giấu kĩ (mua gà ăn vụng? Vậy càng không có khả năng), hán tử dùng một chút, trong nhà dùng một chút, rất mau liền tiêu hết sạch.
Nhưng mà ngay lúc này nương Miêu Hòa chỉ nghĩ tới tương lai tốt đẹp có thể cho Tiểu Bảo ăn cả đống gà, khẽ cắn môi, nhẫn tâm nói, “Vậy, vậy tám lượng, không thể thiếu! Xem như thêm lễ hỏi!”
Quả nhiên còn muốn đòi thêm.
Ngày thường trong thôn hạ sính lễ cho một cái ca nhi, trên dưới năm lượng. Nương Miêu Hòa vừa mở miệng liền đòi tám lượng, tựa như cái ca nhi như Miêu Hòa rất tinh quý, giống như đã quên thanh danh xấu đến không chịu được của Miêu Hòa ngày trước, hoàn toàn là hàng ế.
Miêu Hòa tất nhiên lộ ra vẻ mặt khó xử, “Tám lượng, muốn nhiều như vậy? Sáu lượng vừa mới nói là ta đã thay Tiểu Bảo nói cao, nghĩ sẽ nói với Đại Lang chia ra đưa từ từ, hắn mới có thể đáp ứng. Nếu muốn tám lượng…… Thôi, dù sao ta liền cứ nói như bây giờ, Đại Lang nếu không chịu đưa số đó. Ta lại kêu hắn săn chút con thỏ đưa qua, dùng xương cốt hầm canh, cũng có thể dưỡng tốt em trai.”
Nhưng con thỏ làm sao có thể bổ bằng gà đâu? Nương Miêu Hòa lúc này đã chìm vào mộng đẹp, thấy Miêu Hòa lui bước, liền nóng nảy, “Sao có thể không tính toán gì hết như vậy a, mới vừa rồi không phải ngươi đều đã đáp ứng tốt sao!! Cho dù Đại Lang không có ở nhà, ngươi là phu lang của hắn, lời ngươi nói cũng xem như là ý tứ của hắn!!”
Hơn nữa nếu là giúp đỡ, cũng phải là Hòa ca nhi nguyện ý mang đồ vật về nhà. Nếu Hòa ca nhi thật sự ghi hận trong lòng, hoặc là Dương Đại Lang lúc đầu thì đồng ý sau này lại thay đổi, chỉ lấy chút đồ nói giúp đỡ, vậy bàn tính ban đầu của nàng xem như đã thất bại. Nghĩ tới nghĩ lui, nương Miêu Hòa càng cảm thấy lấy bạc tốt hơn, càng dứt khoát!
Miêu Hòa lãnh đạm lắc đầu, “Không được. Mẹ không nhớ vì sao ta cùng Đại Lang thành thân a, tám lượng này, ta không thể mở miệng.”
“Ngươi nếu không thể nói, vậy để mẹ nói!! Mẹ không tin, Đại Lang đã được một cái ca nhi miễn phí bây giờ lại còn không nhận nợ!”
Ngay lúc nương Miêu Hòa đang sốt ruột, thì may mắn Dương Đại Lang lại về tới nhà. Trong tay hắn còn xách cái l*иg gà, bên trong vang lên tiếng ku ku ku ku, chắc là sau khi bán xong lợn rừng, quay đầu đi mua gà mái trở về để lấy trứng.
Lúc này nương Miêu Hòa cũng không rảnh nhớ thương hàng trong tay Dương Đại Lang nữa, nhanh chóng đem chuyện vừa nói với Miêu Hòa chọn vài lời dễ nghe nói lại một lần, sau đó lại nói: “Ai, thẩm, không không không, mẹ bên này không phải chỉ muốn chiếm tiện nghi của các ngươi, nghĩ tới tam đường đệ của ngươi, tên Dương Đại Xuyến đúng không, chính là đã tới tuổi làm mai. Người khác khi tới hỏi thăm chuyện lão Dương gia, nếu như nghe được ngươi cưới cái ca nhi mà mấy lượng lễ hỏi cũng không thể đưa ra, vậy cũng thật quá khó nghe a.”
Dương Đại Lang không lập tức lên tiếng. Nương Miêu Hòa không khỏi có chút lo sợ, vuốt vuốt lại tóc, mềm giọng đổi lời tiếp tục nói, “Mà mẹ muốn số bạc này, đối với Hòa ca nhi cũng là có chỗ lợi. Thân thể đệ đệ Hòa ca nhi thật sự không tốt, mẹ cũng không có cách nào, muốn lấy lễ hỏi này để bổ bổ thân mình cho em trai hắn, bình an lớn lên. Sau này, Hòa ca nhi cũng sẽ có huynh đệ giúp đỡ, muốn làm việc gì, chỉ cần kêu một tiếng không phải liền có người giúp sao.”
Dương Đại Lang đầu tiên là nhìn sang Miêu Hòa. Vị trí ba người lúc này là nương Miêu Hòa đối mặt với Dương Đại Lang, đưa lưng về phía Miêu Hòa. Miêu Hòa ở phía sau khẽ gật đầu, dùng khẩu hình miệng nói mấy lần. “Ta bán rau, sẽ trả.”
Dương Đại Lang đem tầm mắt dời đi, trên mặt lại càng nghiêm túc. “Dương gia ta, không thiếu lễ hỏi, lúc trước đều đã nói rõ ràng.”
Xác thật là cái lí này, nhưng nương Miêu Hòa vì nhi tử vẫn căng da đầu nói, “Nhưng người khác hỏi đến, ngươi, Dương gia các ngươi, thật sự có thể nói ra sao…. Mẹ đây, cũng không muốn nhiều. Tám, không, bảy lượng bạc! Bảy lượng là được.”
Dương Đại Lang không khỏi nhíu mày. Cho dù thật sự muốn đưa, hắn cũng không thể cùng một lúc lấy ra nhiều như vậy.
Nương Miêu Hòa thấy thế lập tức sửa miệng, “Nếu không thì sáu lượng!! Chia, chia ra đưa cũng được a!”
Dương Đại Lang tạm dừng một chút mới gật đầu. “Có điều, phải đến chỗ thôn trưởng viết giấy. Theo tình hình thực tế mà viết.”
Ý tứ chính là không phải Dương gia thiếu lễ hỏi, mà là tự nguyện thêm vào. Nếu viết như vậy, tuy không viết rõ, nhưng sự tình nhìn vào chính là Miêu Hòa gia đem ca nhi gả ra ngoài xong lại đổi ý nổi lên lòng tham, nếu không thì ai có thể tự nguyện thêm lễ hỏi? Mà lưu lại chứng từ, sau này có thể tránh khỏi việc bị nói lung tung này nọ, cũng có thể khiến cho nhà mẹ đẻ Miêu Hòa không lấy lý do khác để nhắc lại chuyện lễ hỏi. Nương Miêu Hòa tưởng tượng đến tương lai có bạc có thể giúp tiểu nhi tử bổ thân mình, nào còn có ý kiến khác, vội vàng gật đầu đồng ý.
Cũng không kéo dài thêm, đợi Dương Đại Lang buông đồ xuống, nương Miêu Hòa liền thúc giục hai người cùng đến thôn trưởng gia.
Thôn trưởng Miêu gia thôn tên là Miêu Hỏa Sinh, những người thân thiết đều kêu hắn là Hỏa Sinh thúc, Miêu Hỏa Sinh càng thích được người khác gọi hắn là thôn trưởng. Lúc ba người Miêu Hòa đi vào thôn trưởng gia, rất không khéo, kẻ thù nguyên thân cũng có mặt. Đó là gia gia Miêu Viễn – Miêu Giác, sau khi Miêu Viễn khảo trúng đồng sinh, chính hắn là người nói ra câu Miêu Viễn tuyệt đối không bao giờ cưới một cái ca nhi vào cửa.
Miêu Giác tựa hồ đang cùng thôn trưởng thương lượng gì đó, thời điểm bọn họ đến, còn bị chặn ở ngoài sân, không thể vào nhà quấy rầy. Thẳng đến khi người bên trong nói xong, thôn trưởng ân cần mà đưa Miêu Giác ra ngoài, nhìn thấy ba người ở cửa, có chút ngoài ý muốn. Mà Miêu Giác bên này, trước tiên là đối với Miêu Hòa xuy một tiếng, đối với hai người còn lại thì xem như không tồn tại, vẫy vẫy tay áo tự mình đi trước.
Sắc mặt nương Miêu Hòa đổi đổi, đáy lòng hụt hẫng, nhưng còn có biện pháp gì, người ta chính là đã phát đạt, có công danh, tất nhiên là có thể đạp lên những thôn dân dựa đất kiếm cơm như bọn họ.
Thôn trưởng cũng là người rất biết nhìn sắc mặt, tính tình có chút thích tính kế nhỏ, nhưng trên mặt thì đối với ai cũng tốt. Hắn cười ha hả đi đến tiếp đón, “Đây không phải Chiêu thẩm sao, Đại Lang cũng tới? Thật khó lắm mới đến, tới tới tới, vào bên trong ngồi! A Quý này cũng thật là đứa ngốc, cũng không nói là ai tới tìm, nếu hỏng việc thì làm sao mà sửa được.”
Sắc mặt nương Miêu Hòa tốt hơn một chút, chờ vào đến trong nhà liền nhanh chóng đem sự tình nói ra.
Thôn trưởng nghe xong sắc mặt trở nên vi diệu. Này cũng thật hay, hắn chưa từng nghe qua lễ hỏi còn có thể thêm. Nhưng mà hành động như vậy, kỳ thật đối với thanh danh của thôn cũng không tốt. Ngẫm lại, nếu sau này trong nhà có ca nhi hoặc nữ oa tử sau khi xuất giá, lại muốn thêm lễ hỏi một lần nữa, chẳng phải đều sẽ rối loạn lên?
Nhưng nhìn thấy người của hai bên vậy mà đều đồng ý, đáy lòng thôn trưởng càng là che chở người họ Miêu, sau khi nghĩ lại, liền trịnh trọng nói, “Ta thân là thôn trưởng, tất nhiên phải nói lời công bằng. Đại Lang, theo đúng quy củ thì lễ hỏi không cần bổ sung, bất luận kẻ nào tới nói, đều là cái lý lẽ này. Hơn nữa, mở cái lệ này ra, đối với thanh danh của thôn cũng không tốt, nếu không ngày sau ai còn dám đặt sính ca nhi nữ oa tử trong thôn nữa? Trên lý thuyết, thôn trưởng ta đây không nên giúp làm việc này.”
Nương Miêu Hòa vừa nghe lập tức nóng nảy, há mồm muốn phản bác, bị thôn trưởng xua xua tay ngăn lại.
“Nhưng ta thấy, đây cũng xem như hiếu tâm của ngươi cùng Hòa ca nhi, không thể nói là chuyện xấu. Bên này ta có thể giúp các ngươi viết giấy, làm cái bằng chứng, chính là Chiêu thẩm, ngươi phải đáp ứng chuyện này tuyệt đối không được nói cho người thứ ba nghe. Nếu không sau này bị người trong thôn oán trách, đừng nói thôn trưởng ta đây không nhắc nhở qua cho ngươi! Đại Lang, chắc ngươi cũng đồng ý đi.”
Nương Miêu Hòa sắc mặt sáng ngời, liên tục đáp ứng, Dương Đại Lang thì chính là một cái hũ nút, chắc chắn bảo mật.
Một khi đã như vậy, hai bên bàn bạc nội dung, để thôn trưởng dùng giấy bút viết xuống. Đại ý chính là, sau khi Dương Đại Lang cưới Miêu Hòa vào cửa, có hiếu tâm mà tự nguyện thêm sáu lượng vào lễ hỏi, chia thành 4 lần đưa. Một tháng sau đưa một lượng, sau đó cứ một năm hai lượng, thẳng đến khi đưa đủ.
Viết xong, nương Miêu Hòa, Dương Đại Lang cùng thôn trưởng, ba bên ấn dấu vân tay, việc này cũng xem như xong. Không cần có cha Miêu Hòa ra mặt là bởi vì việc này cũng xem như liên quan đến hôn sự của Hòa ca nhi. Chỉ cần là việc hôn sự của ca nhi hoặc nữ oa tử, chỉ cần mẫu thân lên tiếng cũng có thể định đoạt.
Vì thế sau khi đi ra khỏi thôn trưởng gia, nương Miêu Hòa ôm tấm giấy mà nàng xem không hiểu, vui vẻ trở về nhà, cũng không nghĩ đến việc sẽ nói một tiếng cho cha Miêu Hòa.
Cha Miêu Hòa chính là một cây gân, có lý hay vô lý, là đúng hay là sai cũng đều nghe theo nương hắn cũng chính là lão bà tử, còn luôn vì lão bà tử mà mắng nàng. Nương Miêu Hòa tính toán rõ ràng, phần bạc thêm hỏi này nếu để cha Miêu Hòa biết được, khẳng định giữ không được mấy ngày thì cả nhà đều sẽ biết được, vậy chẳng phải sẽ hỏng chuyện?!
Không được, nàng vừa đến nhà liền đi vào phòng lão bà tử đón Tiểu Bảo, mới vừa bước vào phòng, thiếu chút nữa là bị tức chết!