Ngày tiếp theo Miêu Hòa đè nén cảm giác muốn nhảy nhót xuống nhìn theo Dương Đại Lang rời nhà vào núi.
Không phải chỉ vì nhặt lá, Dương Đại Lang cũng phải vào núi kiểm tra bẫy rập mà hắn đặt lúc trước. Trước kia hắn vào núi, nhiều nhất là ba bốn ngày mới về, dù sao thì con mồi trong vùng núi lân cận không còn lại nhiều. Hắn phải đi sâu vào trong núi mới có thu hoạch. Nhưng chân tiểu ca nhi còn chưa khỏi hẳn, lần này Dương Đại Lang cũng chỉ tính toán đi về trong ngày, đồ cần chuẩn bị không nhiều lắm, cõng một cái sọt trên lưng là có thể ra cửa.
Đợi Dương Đại Lang ra khỏi nhà, Miêu Hòa liền giống như chú chim nhỏ vui sướиɠ phóng tới hậu viện.
Tiện tay lấy một hạt giống gieo xuống tức nhưỡng, Miêu Hòa tính toán kỹ thời gian, xoay người lấy ra hạt giống hành lá hôm qua thu được, thận trọng tỉ mỉ gieo từng viên một xuống đất đã xới tốt. Hạt giống này rất tốt mỗi viên đều chắc chắn sẽ nảy mầm, không cần dùng nhiều, một hố một hạt mới không lãng phí.
Gieo hạt xong, Miêu Hòa quay đầu liền thấy, hắc, lần này trồng ra chính là bắp cải*. Thời gian phát triển của bắp cải so với hành còn nhanh hơn. Miêu Hòa liền đi đến chỗ cây bắp cải, đầu tiên là đem hạt giống thu lại, sau đó kéo một cái ghế ra, ngồi ngay bên cạnh chờ thu hoạch. Ước chừng khoảng nửa canh giờ, thu hạt bảy tám lần (đọc thấy nó ảo ảo mà tại tui chưa trồng rau bao giờ nên cũng không hiểu lắm, chắc là thu từ nhiều bông), y mới thu hoạch bắp cải, gieo hạt mới.
*Bản QT là tiểu bạch đồ ăn, tui dò lên dò xuống thì thấy bắp cải là sát nghĩa nhất ớ.
Bất quá lần này y nghĩ lại, không đem hạt giống bắp cải mới thu gieo xuống. Y đã đáp ứng với Dương Đại Lang là sẽ ở nhà nghỉ ngơi không đi lại nhiều, nếu đem hạt rau gieo xong hết, chút nữa không giải thích được sắc mặt hắn chắc chắn sẽ không tốt.
Thời gian kế tiếp, Miêu Hòa liền canh giữ bên cạnh tức nhưỡng để “gây giống”, đến trưa cũng không muốn phí thời gian để ăn cơm. Có điều lúc trồng tới cà chua, thấy kết ra trái vừa to vừa căng mọng, Miêu Hòa lập tức hái xuống hai trái, đi làm cơm trưa. Lúc miếng cà chua chua chua ngọt ngọt lại nhiều nước ngon miệng trượt theo yết hầu đi xuống bụng, Miêu Hòa cảm thấy, cuộc sống vẫn còn rất nhiều hy vọng.
Đáng tiếc, trước khi Dương Đại Lang về nhà, không thể trồng hết các loại hạt hắn đã mang về, Miêu Hòa chỉ kịp thu được hạt của sáu loại rau củ, lần lượt là bắp cải, cà chua, dưa leo, cải ngồng, xà lách và hành tây. Trong những loại này ngoại trừ cà chua và hành tây có thời kỳ sinh trưởng dài hơn một chút, cà chua thì mất khoảng 5 tháng, hành tây thì mất đến một năm (này cũng hơi kỳ kỳ như thôi mình giả bộ như không biết gì hen). Những loại còn lại đều có thể thu hoạch sau một tháng. Bắp cải và cải ngồng lại càng ngắn hơn. Hai loại rau này Miêu Hòa có kế hoạch thu nhiều hạt giống một chút.
Bất quá cơ hội lợi dụng tức nhưỡng còn rất nhiều, Miêu Hòa tự an ủi bản thân không cần nóng vội. Vét sạch túi cũng đủ để y trồng đầy mảnh vườn. Mà y cũng không định trồng cả vườn, trước tiên cứ đem bắp cải cùng cải ngồng gieo hết nửa vườn, làm loại rau chủ lực sau này bán. Những loại còn lại cần mất nhiều thời gian nên lúc đầu chỉ dùng để cải thiện bữa ăn trong gia đình.
Đem hạt giống mua về thay đổi lại, phần còn lại của những cây trồng bằng tức nhưỡng bị Miêu Hòa xé nhỏ rồi chôn xuống các góc trong vườn rau, y cảm thấy những cây rau này đều mang theo năng lượng của tức nhưỡng, nếu có thể giúp cho đất trồng có thêm dinh dưỡng cũng không tồi.
Mà lần này Miêu Hòa rất chú ý thời gian, không dám kéo dài tới phút cuối, vừa thấy mặt trời ngả về phía tây lập tức thu tay lại, y không muốn lấy tim mình ra chơi đùa lần nữa.
Chiều tối khi Dương Đại Lang về đến nhà, liền nhìn thấy một cái tiểu ca nhi, ngồi dựa vào cửa chính đón hắn, còn nói thêm một câu, ngươi đã trở lại. Trong lòng Dương Đại Lang bỗng dưng có một loại cảm giác nhàn nhạt không biết tư vị dâng lên.
Thấy Dương Đại Lang cầm hai con gà rừng sống trong tay, đôi mắt Miêu Hòa tỏa sáng, “Thực sự có con mồi a?”
“Ân. Hai con gà, cùng một con lợn rừng nhỏ.”
“Lợn rừng cũng có? Có gặp nguy hiểm không?” Miêu Hòa trợn tròn mắt.
“Ngã xuống hố, may mắn.”
“Vậy thì tốt quá, có thể đổi được không ít bạc đi.”
“Ân.”
“Mau đi rửa mặt, ta làm cơm. Những cái khác chút nữa sắp xếp sau.”
Tối nay Miêu Hòa làm canh mì căn*. Cũng dùng bột mì trộn với bột hạt kê nhồi thành khối, làm như vậy đơn giản là vì không có đủ bột mì, thêm chút muối, để bột nghỉ khoảng 40 phút, sau cho rửa bột trong nước mấy lần, vậy là hoàn thành mì căn tự chế.
*Mì căn có tên tiếng Anh là Seitan, là một nguyên liệu chính để tạo nên các món chay. Loại nguyên liệu này có nguồn gốc từ Nhật Bản, giàu protein thực vật nên thường được dùng thay thế thịt. Mì căn được tạo thành từ thành phần chính là bột mì, bột mì sau khi được nhào với nước và loại bỏ phần tinh bột thì sẽ có phần đạm sót lại. Sau đó, đem phần đạm này hấp hoặc luộc được gọi là mì căn và có thể dùng làm nên các món chay ở Đông Á. (Nguồn: Hướng nghiệp Á Âu) Hơi dài ha, nói đơn giản thì nó là món ăn từ bột và rất thường được dùng trong món chay. Mấy bạn nào hay ăn đồ chay là biết liền.
Sau khi Dương Đại Lang về đến nhà, Miêu Hòa chỉ cần đem mì căn cắt nhỏ bỏ vào nồi nước ấm nấu lên, lại bỏ thêm một chút thịt khô, đập trứng hôm qua đổi được cùng với củ hành có sẵn trong bếp bỏ vào nồi, không có những gia vị khác đúng là chút đơn điệu, nhưng dù sao cũng là một bữa cơm chiều nóng hổi còn mang theo hương vị thịt.
Lúc đặt đồ ăn lên bàn, Dương Đại Lang cũng lau rửa đơn giản, thay quần áo, xách theo một cái giỏ trúc nhỏ đến gần. Bên trong giỏ trúc hình như có vật sống, đang khẽ nhúc nhích khiến cho nắp đậy bên trên động đậy vài cái.
Dương Đại Lang liền đem giỏ trúc đặt trên băng ghế, mở ra, bên trong chính là một con mèo con còn chưa kêu thành tiếng được, toàn thân màu đen, duy chỉ có cái mũi là trắng tinh, lăn trong lớp vải lót mà nhỏ nhỏ giọng kêu meo meo. (đọc nguyên đoạn thấy có vẻ ngược ngược, nhưng mờ có thể hiểu là mèo nhỏ chỉ kêu được “miêu miêu” chớ không kêu được kiểu “mèo méo meo” như con lớn)
Miêu Hòa cực kỳ kinh ngạc, “Mèo con!?”
“Cường Tử gia có mèo mẹ mới sinh hôm trước, đi xin một con, lớn lên liền có thể bắt chuột.”
Miêu Hòa khẽ nhếch miệng, nhìn mèo con, lại nhìn sang Dương Đại Lang.
Người trước mắt vẻ mặt đương nhiên, giống như chỉ làm một việc đơn giản bình thường, biểu tình không có chút phập phồng. Nhưng loại quan tâm cùng chăm sóc như thế này, ngoại trừ ông bà đã qua đời của Miêu Hòa, còn có ai đã từng làm như vậy với y?
Người sống lâu trong thành thị, cả ngày đều bận rộn với cuộc sống. Công việc, xã giao, nhiều vô số, dùng hết phân nửa tinh lực của mọi người. Cho dù là hàng xóm ở cách vách, quan hệ cũng rất lạnh nhạt.
Miêu Hòa có chút nghẹn ngào, “Vậy, mèo con ăn cái gì a? Ta phải đi làm một chút.” Nói xong liền đứng lên, muốn đi vào phòng bếp.
Lại bị Dương Đại Lang kéo một cái, “Ngồi. Ta biết rõ, ta làm.”
Để lại Miêu Hòa vẫn còn ngơ ngác ngồi yên ở nhà chính, chỉ cảm thấy chỗ tay vừa bị kéo lấy, có chút nóng lên.
Nhưng Dương Đại Lang đối với nguyên thân không có tốt như vậy?
Hắn, hắn chỉ là người hay chăm sóc người khác mà thôi. Tự mình nghĩ nhiều cái gì chứ.
Hôm sau, sau khi Miêu Hòa ngàn bảo đảm vạn bảo đảm, dược đắp trên chân rốt cuộc cũng được lấy xuống, cũng thành công ngăn cản lại ý định kêu Lâm thúc đến tái khám của Dương Đại Lang. Miêu Hòa kiên trì, chân khỏe hay không khỏe bản thân y biết rõ nhất, nếu thực sự có vấn đề, y sẽ không mạo hiểm nguy cơ bị thọt chân mà liều mạng. Cuối cùng Dương Đại Lang cũng đồng ý, bất quá vẫn yêu cầu y mấy ngày tới đừng đi lại quá nhiều.
Nhất thời Miêu Hòa có cảm giác như phạm nhân được phóng thích, có trời mới biết giả bệnh cũng thực là vất vả. Nhưng đối với yêu cầu phải ngoan ngoãn ở trong nhà này, Miêu Hòa cũng vui vẻ đồng ý. Hôm qua bắt được con lợn rừng nhỏ cùng gà rừng, hai con gà rừng đều là con trống, Dương Đại Lang nhân lúc bọn chúng vẫn còn khỏe mạnh, hôm nay đem ra ngoài bán cái giá tốt.
Dù sao hậu viện nhà bọn họ còn dùng để làm vườn rau, muốn nuôi heo liền không đủ chỗ, cho dù có không trồng rau củ thì nuôi cũng sẽ rất hôi, Dương Đại Lang chưa từng có tính toán này. Bất quá gà rừng thì để lại một con, chỉ cần đem về mấy con gà mái, sau này liền có trứng gà để nhặt.
Cho nên thừa dịp hôm nay Dương Đại Lang không có ở nhà, Miêu Hòa tiếp tục vội vàng dùng tức nhưỡng trồng mấy loại rau còn lại.
Hạt giống bắp cải cùng cải ngồng thu được vào hôm qua, Miêu Hòa cũng tranh thủ gieo xuống. Ước chừng nửa sáng sau, vườn rau có thể cho ra đợt rau đầu tiên. Y còn bớt thời gian ra nhìn hố phân ở bên ngoài sân, hôm qua Dương Đại Lang đã cõng lá rụng về, chỉ lấp đầy được một phần ba, sợ là phải đi thêm mấy lần nữa, mới có thể chân chính hoàn công.
Miêu Hòa một bên vừa gây giống, một bên không quên đem rau từ tức nhưỡng xé mấy lá non, đưa cho Đại Bạch đang lăn lộn trong giỏ tre.
Đại Bạch chính là tên gọi của mèo con ngày hôm qua, bởi vì có cái mũi trắng nên Miêu Hòa quyết định kêu nó là Đại Bạch, mong muốn nó sau này lớn lên sẽ uy phong lẫm liệt, lại không trùng tên với huynh đệ tỷ muội của nó. Miêu Hòa cũng không biết mèo có ăn rau xà lách hay không, nhưng cũng có thể là rau từ nhưỡng khác biệt, Đại Bạch ngửi ngửi, rất vui vẻ mà ăn lá rau non.
Đến giữa trưa, ở bên ngoài cửa viện có người kêu cửa. Vừa nghe tiếng, Miêu Hòa liền giật mình một cái.
Ai, hình như là mẹ nguyên thân.
“Hòa ca nhi, có ở nhà không!? Mẹ tới!”
Ở nông thôn tới nhà người khác là chuyện thường xuyên, không quá chú ý mấy quy củ như là mẹ vợ không thể tới nhà, hay người đã xuất giá không được về nhà mẹ đẻ. Miêu Hòa nhanh chóng đem hậu viện thu dọn sạch sẽ, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này mới đi mở cửa.
Nương Miêu Hòa, trước khi xuất giá tên là Lý Chiêu Đệ, người ngoài thường gọi là Chiêu thẩm. Nghe tên liền biết trong nhà đang chờ mong con trai, không thoát khỏi suy nghĩ trọng nam khinh nữ. Điều này ở nông thôn cũng xem như chuyện bình thường.
Cửa vừa mở ra, mắt nương Miêu Hòa trước tiên liền quét qua toàn thân trên dưới Miêu Hòa, rồi sau đó đẩy người ra, tự nhiên bước vào trong viện, mới nói, “ Đang làm cái gì mà lâu như vậy, mở cửa cho mẹ cũng không tình nguyện.”
Miêu Hòa âm thầm nâng lên toàn bộ tinh thần, dựa theo thái độ của nguyên thân, lãnh đạm trả lời, “Tìm ta có việc?”
“Bày sắc mặt gì với mẹ?” nương Miêu Hòa liếc qua, “Nhìn khí sắc của ngươi, còn không phải mỗi ngày đều ăn ngon uống ngon đi, Đại Lang còn săn được thú, mẹ ép ngươi gả lại đây, còn không phải là muốn tốt cho ngươi!?”
Lời này nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng sự thật lúc trước nguyên thân chính là bị buộc gả. Trước khi thành hôn, nương y gạt y rồi nhốt lại, vào ngày thành hôn, còn cho y uống một chén thuốc mê, tuy không nặng, nhưng cũng đủ làm cho người uống mơ màng hồ đồ, muốn chạy cũng không chạy được, một đường bái đường thành thân đều cần người đỡ.
Thủ đoạn cứng rắn như vậy, khiến nguyên thân đối với mẹ ruột vừa yêu vừa hận.
Thật ra nguyên thân chính là con cả trong nhà, trước khi đệ đệ sinh ra, Miêu Hòa cũng coi như được mẹ sủng đến lớn. Sinh ra một ca nhi có bộ dáng đặc biệt xinh đẹp, cũng không tính là bồi tiền hóa*. Nương Miêu Hòa cũng không để cho Miêu Hòa làm việc nhiều, chỉ vì mong muốn sau này có thể đòi lễ hỏi cao hơn một chút.
*Bồi tiền hóa thường là cách mà những người trọng nam khinh nữ dùng để chửi con gái. Ý nói con gái tốn tiền nuôi lớn lên sau này cũng phải gả cho nhà khác làm con, không đem lại lợi ích cho gia đình tựa như một món hàng bán lỗ vốn.
Thẳng đến khi đệ đệ Miêu Hòa được sinh ra, đệ đệ y năm nay mới ba tuổi. Vì sao tuổi lại nhỏ hơn Miêu Hòa nhiều như vậy, là bởi vì trong khoảng thời gian đó nương Miêu Hòa đã hư thai hai lần, đệ đệ này cơ hồ là liều mạng tổn hại cơ thể mới sinh ra được. Sau khi sinh ra, đương nhiên là xem như châu như bảo, bao nhiêu sự chú ý cùng tài nguyên trong nhà đều dành cho tiểu nhi tử.
Nhưng Miêu Hòa lúc trước đã được cưng chiều nhiều năm như vậy, tất nhiên là có chút ganh tị. Những xô xát thường nhật, tỷ như hầm canh gà đều cho đệ đệ không cho y một ngụm, ngẫu nhiên lại phát sinh.
Sau này không ngờ lại xảy ra chuyện Miêu Viễn, khiến một cái ca nhi vốn có điều kiện được xem như là tốt nhất, trở thành hàng không một ai muốn mua, còn làm cho thanh danh người một phòng nhà Miêu Hòa bị mất sạch. Tuy là nương y đối với một ít lần dây dưa của y cũng ngầm đồng ý, nhưng đến lúc tình thế lớn đến mức có thể ảnh hưởng tới tiểu nhi tử, nương Miêu Hòa đối với y, liền trở thành càng nhìn càng tức, đối đãi cùng không bằng ngày xưa.
Mà chuyện ép gả này qua đi, Miêu Hòa từng trộm đi về nhà cùng nương y nháo một trận lớn.
Nương y cũng đúng tình hợp lí, đâm chọc thẳng vào tâm can mắng lại.
“Mẹ cũng muốn ngươi gả cho Miêu Viễn a!? Có thể gả đi, vì cái gì không gả!? Sao ngươi không đi kêu người ta mở miệng hỏi cưới ngươi a!! Ngươi vẫn luôn quấn lấy người ta, sao không tự nhìn cho rõ dưới da mặt hắn là lòng dạ hiểm độc tuyệt tình!! Nói cho cùng, nương đều là vì ngươi, ngươi cũng nên chết tâm đi! Nếu không cả người ngươi đều bị thằng nhóc chết tiệt kia biến thành tai họa!”
Có lẽ nương Miêu Hòa có tư tâm, nhưng lời nàng nói cũng là sự thật. Hơn nữa thời đại này thành thân, ai mà không phải là do một lời của cha mẹ, trong lòng chính chủ nghĩ cái gì cũng không quan trọng. Nguyên thân nghe xong vừa tức vừa hận lại vô lực chống đối, từ đây về sau, nguyên thân trở về Dương Đại Lang gia sống yên ổn, tuy nhiên đối với nương y lại trở nên lãnh đạm, không thể nói là thù hận, nhưng cũng giống như củi đốt cháy hết, không có chút độ ấm.
“Đừng lại nói những cái đó. Rốt cuộc là chuyện gì?”
Nương Miêu Hòa đầu tiên là nhìn xung quanh, khụ một tiếng, “Đại Lang không có ở nhà a?”
“Không có.”
Mặt hiện lên vui mừng, nương Miêu Hòa hạ thấp giọng nói, “Nương nghe nói, gần đây Đại Lang đem nợ bên ngoài đều trả hết một nửa, việc này người có biết rõ không?”
Miêu Hòa nhíu mày, “Không biết. Sao?” Hắn còn nói với y là đủ bạc trả nợ, nguyên lai là vẫn còn thiếu?
“Nào, ngươi cũng rõ ràng quy củ trong thôn, nếu là ca nhi độc nhất không có huynh đệ xuất giá, sẽ phải giúp đỡ nhà mẹ đẻ. Nương liền nghĩ đến, nếu nợ trên đỉnh đầu Đại Lang thả lỏng, vậy thi thoảng giúp đỡ một chút, khẳng định không thành vấn đề. Ngẫm lại, lúc trước nhà chúng ta không đòi nhiều lễ hỏi của hắn, chính là vì nhà hắn khi đó gặp khó khăn, nguyện ý thông cảm. Bây giờ khó khăn đi qua, bổ sung thêm một chút, không phải cũng là thiên kinh địa nghĩa?”
Thêm lễ hỏi? Lần đầu nghe thấy.
Còn chưa kể, không phải lúc trước cho dù là miễn phí cũng phải đem nguyên thân đưa Dương Đại Lang hay sao?
Biểu tình Miêu Hòa kỳ dị, “Không phải ta có em trai sao? Chẳng lẽ Tiểu Bảo là nữ oa tử?”
“Phi phi phi!! Nói bậy cái gì, ngươi là ca ca, sao lại nguyền rủa đệ đệ như vậy?”
Nói người khác là nữ oa tử chính là nguyền rủa? Miêu Hóa trợn mắt trong lòng.
“Tiểu Bảo không phải là mới có ba tuổi sao? Ba tuổi thì tính huynh đệ cái gì? Nếu ngươi cùng Đại Lang nói chuyện này, ta dám nói Đại Lang khẳng định không thể cự tuyệt! Hắn nếu dám, Dương gia không phải còn lão tam đang chờ làm mai sao, đến lúc đó chuyện truyền ra bên ngoài biến thành mấy lời khó nghe, liền không tốt, không cần phải như vậy!!”
Nương y nghĩ thật hoàn hảo, ngay cả uy hϊếp cũng đều mang ra.
Miêu Hòa trầm mặc một lúc, hỏi thẳng, “Muốn bao nhiêu tiền?”--------~~~-----------
Tui muốn thêm hình minh họa mì căn cho mn mà hông được, cả nhà ai biết cách chỉ tui với....