Hơi còn chưa kịp thở ra, Dương Đại Lang sau khi tiễn Miêu Mẫn về cảm xúc liền có chút khác thường, dường như mặt có chút nghiêm lại, mặc dù gương mặt kia hầu như không có sự biến hóa nào. Miêu Hòa cũng không biết vì sao, chỉ có thể hơi hơi cảm nhận được, người này so với khi xới đất thì có chút cứng đờ.
Chẳng lẽ những lời Miêu Mẫn nói nhỏ, Dương Đại Lang đều có thể nghe được? Miêu Hòa nghĩ đến khả năng này là lớn nhất. Ánh mắt lướt qua Dương Đại Lang mấy lần, đột nhiên tỉnh ngộ, mặc kệ hắn có nghe thấy được hay không, thì đây chẳng phải là cơ hội tốt nhất để “biểu lộ lập trường” hay sao? Y nhất định phải nắm lấy thật chắc.
Miêu Hòa đợi hắn đến gần, đầu tiên liếc mắt một cái, mới nói, “Ngươi đừng không thích Mẫn ca nhi. Y cũng chỉ nghĩ muốn giúp ta,” lời này chính là nhắc đến chuyện lúc trước Miêu Mẫn dẫn nguyên thân đi tìm Miêu Viễn, y chắc chắn Dương Đại Lang nghe hiểu.
“Người khác đều nói ta dây dưa. Nhưng ta cũng chỉ muốn lấy lại công bằng cho mình. Trong mắt người trong thôn, đều là ta không đúng, nhưng ở trước mặt ta, Miêu Viễn có dám chỉ tay lên trời mà nói rằng chưa từng làm chuyện có lỗi với ta không? Ta, ta lúc trước đi tìm hắn, chỉ là muốn nhìn xem hắn ở trước mặt ta có thể nói ra những lời xảo biện gì!”
Nói hết câu liền không nhiều lời nữa, Miêu Hòa nhấc chân bước về hướng trong phòng. Cà nhắc cà nhắc.
Đi chưa được mấy bước, hai chân Miêu Hòa lần thứ hai cách xa mặt đất, cả người bị bế ngang lên. Mặt dán lên cơ thể mang theo hơi nóng cùng mồ hôi của Dương Đại Lang, Miêu Hòa lúc này liền dùng động tác kháng cự, còn giãy giụa nói hôi, tựa như đang phát cáu.
Lập tức nghe thấy thanh âm nặng nề của Dương Đại Lang, “Làm xong đi tắm.”
Miêu Hòa không nói gì nữa.
Lập trường vì vậy mà đảo ngược. Người phát giận ngược lại trở thành Miêu Hòa.
Nhưng Dương Đại Lang lại là một cái ít nói, nên cũng không giải thích gì, chỉ đem người đặt xuống băng ghế ở nhà chính, bản thân thì yên lặng đi ra hậu viện. Miêu Hòa thấy hắn bỏ đi, thở dài trong lòng, hiện tại y đang giả vờ thẹn quá hóa giận, cũng tận lực áp dụng biện pháp không đả thương người, thậm chí còn giúp nguyên thân tẩy trắng.
Lời nói ban nãy là nửa thật nửa giả.
Nguyên thân không cam lòng mà đi chất vấn là thật, nhưng mà ngoại trừ không cam lòng thì phần nhiều là muốn vãn hồi, cho nên mới lặp đi lặp lại nhiều lần ý muốn đi tìm Miêu Viễn. Nhưng cụ thể đã nói những gì, chắc chắn sẽ không có ai đi tìm Miêu Viễn để đối chất, Miêu Hòa liền tự mình tạo ra một phiên bản khác, biểu đạt hoàn toàn lập trường muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với Miêu Viễn.
Như vậy, trong lòng Dương Đại Lang bên này cho dù có suy nghĩ không cam lòng, thì ít nhiều sẽ tiêu tán một chút.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ như vậy thôi, Miêu Hòa đối với thái độ của Dương Đại Lang, không phải là không có nghi vấn.
Theo lý luyết, một hán tử mà trên đầu cỏ mọc xanh mướt như Dương Đại Lang, chắc chắn phải có phẫn nộ đối với việc xuất tường của nguyên thân. Nhưng mà trong trí nhớ nguyên thân, bất kể nguyên thân có cự tuyệt hay lãnh đạm như thế nào thì Dương Đại Lang đều làm như không nhìn thấy, chỉ chuyên tâm làm việc của hắn.
Tuy là Dương Đại Lang vì nghe theo di nguyện trước khi mất của mẹ hắn mới qua loa cưới nguyên thân. Chủ yếu xem trọng việc Miêu Hòa gia không đòi lễ hỏi, mà khi đó nương Dương Đại Lang đang bị bệnh, lại còn thiếu nợ. Nhưng dù là vậy, nếu là người không bao giờ biết giận thì thôi, đằng này dựa vào bộ dạng hắn quản mình mấy ngày nay liền biết chắc chắn không phải kiểu người đó.
Nhiều nghi hoặc nhỏ hợp lại với nhau, Miêu Hòa liền không kìm được mà nghĩ càng lúc càng nhiều.
Nhìn tình huống Dương Đại Lang tuổi cũng đã lớn nhưng lại chưa đón dâu, chỉ đến khi nương hắn lâm chung mới buộc phải làm như vậy. Sau khi cưới về, người thì đúng là chiếu cố rất tốt, nhưng đến khi buổi tối ngủ cùng nhau, liền không thấy người này có bất kì hành động nào. Nguyên thân cũng bởi vì chưa cùng Dương Đại Lang phát sinh quan hệ thực sự, mới ảo tưởng bản thân vẫn còn cơ hội ở cùng Miêu Viễn.
Khoan đã, tình tiết này, không phải có chút quen thuộc?
Hay là Dương Đại Lang này cũng giống như nguyên thân, trong lòng còn có một cái bạch nguyệt quang hoặc nốt chu sa, lại vì muốn mà không được, nên dứt khoát cưới một cái cũng có người trong lòng? Như vậy thì dù nguyên thân có xuất tường như thế nào, Dương Đại Lang mới có thể phản ứng không đau không ngứa như vậy.
Nếu sự tình đúng là như suy đoán, vậy chẳng phải là một chuyện vui cực lớn?
Ít nhất khi mình còn ở lại Dương gia, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Hai mắt Miêu Hòa hơi lóe lên, nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ.
Đáng tiếc một chút dấu vết cũng không có, nguyên thân ngoại trừ Miêu Viễn ra thì thật sự không còn chú ý đến bất kỳ người nào nữa.
Dương Đại Lang lúc này cũng đã dọn dẹp xong đất trồng rau ở hậu viện, tới cửa nói một câu muốn đi đào hố, hỏi Miêu Hòa muốn đào ở đâu. Miêu Hào liền chỉ ở bên ngoài tường đất, như vậy sẽ không bay mùi vào trong nhà. Đợi hắn vội vàng đi ra, Miêu Hòa tính tính thời gian, thấy cũng tới lúc phải ăn cơm trưa.
Người bình thường đều ăn một ngày hai bữa, Dương Đại Lang cũng vậy. Nhưng Miêu Hòa cứ đến giờ liền thấy đói, cũng không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng đến sinh lý không, lại nghĩ đến hôm nay để người kia làm việc nhiều như vậy, làm một chút thức ăn no bụng cũng không quá.
Vì thế đi đến phòng bếp, lấy ra một túi bột mì nhỏ, một túi bột hạt kê trộn lẫn bắp, hũ muối, hơn một nữa hũ mỡ. Mỡ này ngửi mùi không giống mỡ heo, có lẽ Dương Đại lang làm ra từ trên người con mồi. Phía trên tủ còn có một ít thịt ướp hong gió, cải ngồng muối, mấy củ tỏi củ gừng khô quắt, không có rau dưa tươi mới, hiển nhiên là ngày thường rất ít xuống bếp. Cũng phải, thức ăn mấy ngày nay Dương Đại Lang lấy ra, nếu không phải mua thì cũng là đổi ở bên nhà Dương nhị thẩm.
Cho nên Miêu Hòa cũng chỉ có thể tùy tiện phát huy. Y cầm cái chén lớn, lấy chút bột mì trộn thêm hơn nửa bột hạt kê, cùng nước rồi nhào thành cục bột, cho thêm chút mỡ, muối vào giữa, nhào thành khối rồi đập lên bàn vài lần. Tiếp theo lấy đá đánh lửa nhóm bếp, bởi vì mấy ngày nay y phải nấu nước rửa mặt nên cũng đã quen tay, lại đem chảo sắt để lên trên bếp.
Trong lúc chờ chảo nóng, vừa kịp đem cục bột nặn thành từng khối nhỏ, không có cây lăn bột, liền dùng tay đè bột xuống cho phẳng. Đợi chảo nóng, lấy mặt bánh xoa lên chảo một lớp mỡ rồi để bánh vào. Vì để cho mau, Miêu Hòa làm bánh không lớn, trở đều mặt bánh một lúc, bánh hạt kê rất nhanh đã xong.
Bánh bột sau khi chín có màu sắc hơi ngả vàng cùng phần cạnh cháy xém, mùi bột đặc quánh xông ra, làm bụng Miêu Hòa kêu lộc cộc lộc cộc, nhịn không được cắn một miếng. Tức khắc, đôi mắt đều cong lên vì được ăn ngon. Dù sao bánh hạt kê này còn được bỏ thêm mỡ, lại còn có bột mì, so với bánh bột ngô khô cứng của Dương nhị thẩm vừa mềm vừa thơm hơn nhiều. Đặc biệt là lúc vừa mới lấy ra khỏi chảo.
Đối với thành quả lần đầu tiên xuống bếp này, Miêu Hòa tương đối hài lòng. Nguyên thân ở Dương gia chưa từng nấu ăn đãi khách, khiến cho Miêu Hòa vì muốn duy trì nhân thiết, chỉ có thể căng da đầu ăn bánh bột ngô Dương nhị thẩm làm cho.
Cắn ba bốn miếng đã hết một cái, không còn cảm giác đói bụng nữa, mới tìm một cái giỏ tre, đem bánh bột nóng hổi để vào trong chén cất vào rổ, nghĩ nghĩ lại bỏ vào một cái khăn ướt, Miêu Hòa kéo chân lắc lư lắc lư đi ra bên ngoài tìm người.
Tốc độ của Dương Đại Lang bên ngoài cực kỳ mau, lúc này vậy mà đã đào được hố sâu gần nửa người. Thấy Miêu Hòa ôm theo cái rổ đến đây, buông cuốc nhíu mày, “Chuyện gì?” ý tứ là không có việc gì đừng đi loạn.
Miêu Hòa giơ rổ lên, “Ta làm bánh, tới ăn một chút. Mới vừa rồi ta đói nên làm chút đồ ăn.”
Dương Đại Lang không trả lời. ném cái cuốc xuống chống tay một cái, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cái hố vừa đào được một nửa. Lau lau tay lên người, mới nâng cánh tay Miêu Hòa đi. Cách vài bước có một tảng đá lớn dưới tán cây, sau khi nghe lời Dương Đại Lang ngồi xuống, Miêu Hòa mới có cơ hội mở cái rổ ra.
Đem chiếc khăn ướt đưa qua, “Lau tay trước.”
Dương Đại Lang hơi dừng lại, nhưng vẫn nhận lấy lau. Miêu Hòa lại lấy chén lớn đựng bánh đưa qua, đợi Dương Đại Lang lấy một cái, cũng tự mình lấy một cái. Nhìn thấy Dương Đại Lang sau khi cắn một ngụm thì tốc độ nhai nuốt lập tức trở nên nhanh hơn. Miêu Hòa cũng tự mình ăn đến đôi mắt cong cong, “Ta dùng bột mì, cùng một chút mỡ.”
Tuy là có chút xa xỉ, nhưng sau này bán rau chắc chắn có thể kiếm lại. Sau khi có hy vọng độc lập kinh tế, Miêu Hòa liền lớn mật hơn một chút. Chưa kể còn có tay nghề trù nghệ này, nơi này tiểu ca nhi đều phải vào phòng bếp hỗ trợ, cho dù Miêu Hòa có lăn lộn như thế nào cũng sẽ không bị lộ. Lúc trước nguyên thân không làm cũng chỉ vì không muốn mà thôi.
Dương Đại Lang ăn xong cái bánh trong tay, lại lấy thêm một cái, “Có liền dùng.” rõ ràng tỏ vẻ duy trì loại xa xỉ này.
Miêu Hòa thấy hắn ăn đến vui vẻ, tâm tình cũng tốt theo. “Hố ước chừng sâu khoảng khoảng một người đứng là được, nhưng mà đào xong thì ngươi lên bằng cách nào?”
“Lấy chân đạp, có thể nhảy ra ngoài.”
“Ác. Dược trên chân ta, ngày mai có thể bỏ ra đúng không? Ta nghĩ đi theo ngươi vào núi nhặt lá rụng, được không?” Y cũng muốn nhìn xem trong núi có trái cây gì hay không, sau này có thể di chuyển về trồng.
“Ngày mốt.” Dương Đại Lang lắc đầu. Lâm thúc nói ba bốn ngày, phải đợi đủ bốn ngày mới an toàn.
“Nhưng chân thật sự không quá đau.” Miêu Hòa muốn tranh thủ một chút.
“Bốn ngày. Nếu không khỏi, còn phải tốn thêm bạc.”
Lý do phía sau khiến Miêu Hòa không còn lời gì để nói. Dương Đại Lang này không có nhiều biểu tình lắm, nhưng lại rất biết cách nắm bắt tâm tư người khác. Có điều Miêu Hòa lập tức nghĩ đến một chỗ tốt khác, “Cũng tốt, ta đắp thêm một ngày, ngày mốt hoàn toàn khỏi lại cùng ngươi vào núi. Ngày mai liền nhờ ngươi nhặt lá rụng vậy.”
Dương Đại Lang đồng ý, Miêu Hòa cũng cao hứng. Dương Đại Lang đi vào núi không có ở nhà, một chút nữa y có thể đem hạt giống rau dưa hôm trước lén trồng trên tức nhưỡng! Ngày mai lúc Dương Đại Lang ra cửa, hạt giống kia vẫn còn ở dưới đất, không nhìn thấy được, nhưng đến buổi chiều, liền có thể không sai biệt mà thu hoạch thu hoạch rồi lại thu hoạch nha!
“Ta no rồi, còn dư lại ngươi ăn hết đi.” Miêu Hòa cười tủm tỉm. Y làm tám cái bánh, tự mình ăn ba cái, còn lại đều để Dương Đại Lang ăn. Dương Đại Lang cũng ăn hết sạch, tựa như cổ vũ y.
Kế tiếp Dương Đại Lang tiếp tục đào hố, đào xong hố, hắn còn phải đến nhà nhị đệ đóng cái ván gỗ đậy lên, mới tính là hoàn thành hố ủ phân lá rụng trong miệng Miêu Hòa. Miêu Hòa nhân lúc này đi vào hậu viện, tay cầm một túi hạt giống hôm qua Dương Đại Lang mua về. Nhưng mà đến khi chọn hạt, mới phát hiện không có Dương Đại Lang giải thích, một mình y không thể phân biệt được hạt nào là của loại rau nào.
Miêu Hòa nghĩ, dù sao loại nào cũng giống nhau, liền tùy tiện chọn một hạt giống chôn xuống chỗ đất có tức nhưỡng, vui mừng nghĩ, không biết ngày mai sẽ thu hoạch được loại rau nào.
Sau khi đi một vòng trong phòng, phát hiện không còn việc gì để làm, liền cân nhắc lại làm một ít bánh hạt kê như vừa rồi. Cũng không phải để lại buổi tối tiếp tục ăn, mà là muốn lấy bánh này, nhờ Dương Đại Lang đổi một ít trứng gà với Dương nhị thẩm, vậy là buổi tối liền có thể dùng trứng, cùng bánh bột ngô cứng còn dư lại bẻ nhỏ trộn lại với nhau đem đi xào, ăn cùng cơm.
Miêu Hòa bên này vừa bận rộn xong, cửa viện liền vang lên động tĩnh, chắc là Dương Đại Lang đã chuẩn bị hố xong xuôi đã trở lại, Miêu Hòa lấy khăn qua lau lau tay, vừa muốn ra đón, lúc này khóe mắt nhìn thoáng qua, thế nhưng từ cửa sổ mở rộng nhìn đến hậu viện lúc ban nãy vẫn còn là một mảnh trụi lụi vừa được xới tốt, lúc nay ngay giữa vườn đã mọc lên một cây hành xanh mượt, lá dài bay bay đón gió!!
Ngọa tào! Sao lại lớn nhanh như vậy!?
Miêu Hòa quả thực kinh hãi, tay bất giác đυ.ng vào chén lớn trong tầm tay, lập tức vang lên một tiếng lớn!! Liền nghe tiếng Dương Đại Lang bước chân về phía phòng bếp.
Miêu Hòa cảm thấy chân mình đều đã mềm ra, mẹ ơi, nếu để Dương Đại Lang nhìn thấy cây hành kia y phải giải thích thế nào!? Hoảng loạn xoay vòng vòng trong phòng bếp, Miêu Hòa tuyệt vọng phát hiện, trong đầu y hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra biện pháp!!
Lúc này, Dương Đại Lang đã bước vào phòng bếp, Miêu Hòa lập tức nhào lên trên người hắn, quyết đoán chỉ về phía nhà chính!
“Ta, ta hình như nhìn thấy cái gì đó, từ bên chân chạy tới nhà chính! Có phải là, có phải là con chuột hay không a?” Miêu Hòa nắm chặt lấy tay Dương Đại Lang, dùng sức đem người xoay về phía nhà chính, “Không được, ta rất sợ chuột, ngươi, ngươi giúp ta đi nhà chính tìm thử xem, còn có phòng ngủ, đừng để cho nó trốn trong phòng! Nếu không buổi tối ta ngủ không được!”
Dương Đại Lang nhíu mày, hắn chưa bao giờ thấy có chuột xuất hiện trong nhà, mới vừa rồi lúc vào cửa cũng không phát hiện động tĩnh. Nhưng có thể thấy cả người tiểu ca nhi đều cực kỳ khẩn trương, không giống như giả vờ, trấn an nói, “Ân. Ta xem xem, không có việc gì.”
Miêu Hòa suy yếu cười cười, “Ta ở chỗ này chờ ngươi a.”
Thấy Dương Đại Lang bắt đầu mở từng cái rương gỗ, ngăn tủ trong nhà chính để tìm, Miêu Hòa liền xoay người thu thập bánh bột vừa mới làm xong, đem chúng bỏ vào giỏ tre, sau đó dựa người vào cánh cửa nối giữa nhà chính với phòng bếp, lo âu chờ.
Thẳng đến khi Dương Đại Lang kiểm tra nhà chính cùng phòng ngủ xong, nói không có, đang định đi ra sân nhìn một cái thì bị Miêu Hòa mặt đầy hoảng sợ giữ chặt người lại.
“Không không không! Không cần, nó chạy ra sân liền thôi, đừng tìm nó về, chỉ cần trong phòng không có là tốt rồi. Cái này là bánh bột ta vừa mới làm xong, chính là muốn đổi chút trứng gà với nhị thẩm, nhân lúc bánh còn nóng, ngươi, ngươi nhanh đi đưa qua đi!”
Dương Đại Lang nhận lấy rổ, lại nói, “Không sợ?”
Miêu Hòa căng da đầu diễn, “Sợ, ngươi mau trở lại.”
Dương Đại Lang nhíu mày, “Vậy không đi.”
“Nhưng, nhưng ta làm nhiều như vậy, không đổi thì rất tiếc. Đã lâu không ăn trứng.”
Dương Đại Lang im lặng, nhìn khuôn mặt đầy khẩn cầu của tiểu ca nhi, “Ta đi. Rất nhanh.”
Miêu Hòa vội vàng gật đầu, sắp nhịn không được mà đẩy người ra nhà chính, “Vậy, nhanh một chút a.”
Đợi đến khi nghe thấy tiếng Dương Đại Lang đóng cửa viện, Miêu Hòa nhảy lên tại chỗ, kéo một chân bị thương cà nhắc cà nhắc chạy vội tới chỗ tức nhưỡng, duỗi tay đem cây hành kia nhổ tận gốc! Cũng may là hành, nhìn không quá rõ ràng, nếu như trồng phải xà lách, từ xa đã thấy một khối lớn, vậy thì ha hả.
“Thiếu chút nữa đã bị người hù chết! Lớn nhanh như vậy, không phải cần đến một ngày sao,” Miêu Hòa oán giận nói. Cũng cảm thấy, từ lúc y đến đây, ba ngày phải chịu hai lần kinh hách.
Bất quá nhìn kỹ cây hành này, vậy mà lại phát triển đến sắp già rồi. Kỳ thực, thực vật dùng tức nhưỡng trồng ra lớn rất mau, nếu muốn có trái cây ngon hoặc rau tươi non, phải canh giữ ở bên cạnh, đợi đến thời cơ thích hợp nhanh chóng hái xuống, nếu không tiến trình sinh trưởng của thực vật vẫn sẽ tiếp tục, có lẽ sẽ từ trái cây kết thành hạt giống, hoặc là thứ khác.
Kiếp trước lúc Miêu Hòa trồng trong chậu hoa, một cây từ lúc còn là hạt giống đến lúc thu hoạch, cần trên dưới một ngày. Không nghĩ tới khi đến nơi này, cũng không biết có phải là do tức nhưỡng để vào trong đất hay không, mà tức nhưỡng đặc biệt mạnh mẽ, chỉ cần trên dưới một canh giờ là được.
Cây hành này cũng đã ra hạt giống. Hoàn toàn vượt ra khỏi dự kiến của Miêu Hòa. Miêu Hòa cũng không muốn lãng phí, cẩn thận đem hạt giống thu lại, lúc này mới đào cái hố, đem lá hành già chôn xuống, không để lại dấu vết.
Chờ y xử lý xong hết thảy, Dương Đại Lang cũng đổi trứng gà trở về. Nhưng tâm tư Miêu Hòa sớm bay xa, y thất thần làm cơm chiều, trong đầu luôn nghĩ đến thay đổi của tức nhưỡng, thật ra, như vậy càng tiện cho y hơn.
Nhưng bộ dạng này ở trong mắt Dương Đại Lang, chính là tiểu ca nhi bị doa đến có chút hoảng hốt.
Buổi tối trước khi ngủ, cố ý nói một câu.
“Tai ta rất thính. Không có việc gì.”
“A?”
“Có động tĩnh, có thể nghe được.”
Ác, đang nói đến chuột sao? “…… Vậy là tốt rồi.”
Dương Đại Lang vỗ vỗ Miêu Hòa đang ôm chặt chăn. “Ngủ đi.”
“Ân.”
----------~~~---------------
Nếu có góp ý hay muốn bày tỏ yếu thích dành cho truyện thì hãy cmt cho mình biết nha. Mình sẽ rất vui nếu có thể đọc được cmt của mọi người đó!!!