Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần

Chương 26

Nguyễn Thu Bình tỉnh dậy lúc nửa đêm, mơ màng mở mắt ra thì phát hiện có người đang ngồi ở mép giường nhìn mình. Anh sợ hết hồn, còn tưởng rằng Kỳ Nguyệt đến bắt anh vì thân phận của anh đã bại lộ.

Đến khi nhìn rõ diện mạo của người này, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Úc Hoàn em dọa chết anh rồi. Sao em còn chưa ngủ?" - Nguyễn Thu Bình vừa nói, vừa nhìn đồng hồ điện tử được gắn trên tường - "Hai giờ sáng rồi! Em không buồn ngủ hả?"

Trời ban đêm mờ tối, chỉ có đèn ngủ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nhẹ nhàng hắt lên gương mặt Úc Hoàn, chiếu rọi vẻ dịu dàng và luyến lưu của hắn.

"Em sợ em ngủ rồi thì sẽ không nhìn thấy anh nữa."

"Sao lại thế được?" - Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn vòng tay - "Còn 20 tiếng nữa anh mới đi."

"Nhưng em vui lắm, vui đến mức thấy không chân thực... Em có cảm giác những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay cứ như là mơ vậy. Nếu thật sự là giấc mơ thì như thế nào bây giờ?"

Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình muốn giơ tay véo hắn một cái, nhưng lại cảm thấy bản thân cố gắng không chạm vào Úc Hoàn vẫn tốt hơn. Vì vậy anh bèn cầm một quyển tạp chí trên đầu giường rồi đánh một cái không nặng không nhẹ lên cánh tay hắn: "Đau không, không phải mơ!"

"Không đau." - Úc Hoàn nghiêm túc nói - "Nguyễn Nguyễn đánh quá nhẹ."

Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình: "... Thế em tự véo mình một tí xem."

Úc Hoàn thế mà lại thật sự véo mình một cái, sau đó ngẩng đầu lên cười và nói với Nguyễn Thu Bình: "Nguyễn Nguyễn, đau. Là thật."

Nguyễn Thu Bình: "......"

Người đàn ông trưởng thành đang hồn nhiên cười rực rỡ trước mặt anh thực sự là thằng nhóc Úc Hoàn năm tuổi hồi nào còn lừa anh xoay anh như chong chóng đấy hả?

Chắc chắn có chỗ nào đó có vấn đề rồi nhỉ?

Nguyễn Thu Bình thở ra một hơi thật dài.

Anh bước xuống giường, mở cửa phòng ra rồi làm một tư thế mời: "Bây giờ, ngay lúc này, phắn đi ngủ ngay."

Úc Hoàn đi tới trước cửa, nhưng không bước ra ngoài mà chỉ nhìn Nguyễn Thu Bình: "Nguyễn Nguyễn, tại sao bây giờ anh không cho em ngủ cùng? Trước kia bọn mình đều ngủ cùng nhau."

"Tại vì để giảm bớt động chạm không cần thiết." - Nguyễn Thu Bình nói.

Thật ra thì lời Nguyễn Thu Bình nói không đanh thép mấy. Giảm bớt động chạm không cần thiết chỉ là một phần, phần còn lại là vì... anh sợ Úc Hoàn sẽ làm cái gì đấy với anh ở trên giường.

Cũng không phải anh nghĩ nhiều, mà là từ lúc anh ma xui quỷ khiến đồng ý để Úc Hoàn hôn xong, Úc Hoàn trở nên vô cùng không biết tiết chế. Ước chừng một buổi chiều hôm nay, Úc Hoàn hôn anh tận năm lần. Lúc ăn cơm hôn, rửa mặt hôn, ngay cả lúc anh ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, Úc Hoàn cũng nhào đến hôn anh không ngừng... Chủ yếu là lần nào anh cũng không dứt được, ngăn cản không nổi, không có tí phản kháng nào cả.

Nếu anh lại để cho Úc Hoàn ngủ cùng mình, anh thật sự không thể nghĩ được tiếp theo sau đó sẽ còn xảy ra những gì.

Úc Hoàn cụp mắt, kéo ống tay áo Nguyễn Thu Bình và nói nhỏ: "Nhưng mà em không nhìn thấy anh thì tim sẽ đập rộn lên, chứ đừng nói đi ngủ."

"Nguyễn Nguyễn..." - Úc Hoàn nỉ non gọi tên anh.

Nguyễn Thu Bình cắn răng, định nhẫn tâm đuổi hắn đi. Nhưng Úc Hoàn vừa mới gọi tên anh một cái, anh không thể không thua trận.

Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí anh còn hơi muốn ra lệnh cấm Úc Hoàn gọi anh là Nguyễn Nguyễn, bởi vì thật sự anh không có cách nào để cự tuyệt hắn. Đối với Úc Hoàn mà nói, cách làm này đúng là ăn gian. Anh thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ trở tay đóng cửa lại lần nữa, vừa đi về giường vừa nói: "Mau ngủ đi."

Lúc ở nhà Úc Hoàn không chống gậy, vì vậy bước chân của hắn có hơi khập khiễng. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng đi tới giường, nghiêng người nằm xuống.

Nguyễn Thu Bình nhìn đường viền của chiếc chân kim loại nổi lên trên quần ngủ, không nói gì. Anh rời mắt đi, thế mà lại thấy Úc Hoàn vẫn mở mắt thao láo và nhìn anh không chớp mắt.

Nguyễn Thu Bình vốn định làm như không nhìn thấy, nhắm mắt lại tự đi ngủ. Nhưng ánh mắt của Úc Hoàn như muốn thiêu đốt cơ thể anh thành một cái lỗ thủng luôn vậy, khiến anh không thể nào ngó lơ nó được.

"Nhắm mắt, đi ngủ đi." - Nguyễn Thu Bình giơ tay lên, cách một khoảng trống che mắt Úc Hoàn lại.

Úc Hoàn nắm lấy tay của anh, nắm chặt chúng trong lòng bàn tay. Nguyễn Thu Bình muốn rút tay ra, nhưng Úc Hoàn lại nắm chúng quá chặt. Hắn đặt tay anh lên ngực mình, để cho anh cảm nhận nhịp đập của trái tim hắn: "Em ngủ kiểu gì được đây hả Nguyễn Nguyễn."

Trái tim kề sát bàn tay Nguyễn Thu Bình đang đập dữ dội.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nhiệt thành và sống động.

"Nghe thấy không Nguyễn Nguyễn, nó nói nó rất thích anh."

Nguyễn Thu Bình bỗng dưng cảm thấy l*иg ngực Úc Hoàn đang dần dần nóng lên, nóng đến mức anh phải cuống cuồng rút tay về.

"Nguyễn Nguyễn." - Úc Hoàn dùng chóp mũi cọ nhẹ lên trán anh - "Anh đang tránh điều gì?"

Nguyễn Thu Bình cụp mắt, nói nhỏ: "... Anh cũng không biết."

Một lúc sau, anh vô cùng nghiêm túc giải thích với Úc Hoàn: "Úc Hoàn, cho đến bây giờ... cho đến bây giờ cũng chưa có ai nói thích anh. Mẹ anh không, bố anh không, em gái anh cũng không... những người khác thì càng không có ai nói với anh những lời này. Cho nên... Cho nên anh không biết mình nên làm gì."

"Thế Nguyễn Nguyễn thích em không?"

Nguyễn Thu Bình im lặng một lúc, khẽ khàng lắc đầu: "... Anh không biết, tới bây giờ anh cũng chưa thích một ai khác."

Úc Hoàn chầm chậm cụp mắt.

Thật ra thì hắn vẫn luôn biết, nếu không phải hắn vẫn luôn làm những hành động quá giới hạn với Nguyễn Nguyễn, thì trong lòng anh, sự tồn tại của hắn không khác em gái anh là mấy.

Nguyễn Nguyễn có "tình" với hắn, thậm chí có thể gọi đó là "tình thân", nhưng chắc chắn không có "tình yêu".

Do hắn quá bỉ ổi, dụ dỗ tiên nhân ngây thơ đơn thuần trên trời, còn mơ mộng hão huyền kéo anh xuống hồng trần.

Nhưng bỉ ổi thì sao?

Hắn chỉ cần Nguyễn Thu Bình.

Hắn là người phàm, tuổi thọ ngắn ngủi phù du, chứ đừng nhắc đến chuyện một năm hắn chỉ có thể gặp Nguyễn Nguyễn một lần.

Hắn không đòi hỏi gì nhiều mà chỉ hy vọng trong quãng đời dài đằng đẵng của mình, Nguyễn Nguyễn có thể dùng mấy chục ngày ngắn ngủi để tạo nên một giấc mơ đẹp vì hắn, bầu bạn với hắn ở mấy thập niên tiếp theo trong đời.

"Mặc dù..." - Ngay lúc này, Nguyễn Thu Bình bỗng mở miệng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Úc Hoàn - "... Anh không biết anh có thích em hay không."

Nguyễn Thu Bình nhắm mắt, rướn người, đặt một nụ hôn rất nhẹ rất nhẹ lên môi Úc Hoàn. Gương mặt anh có hơi đỏ lên, anh nhẹ nhàng nói:

"Nhưng anh hi vọng em có thể hạnh phúc và vui vẻ."

Úc Hoàn bị nụ hôn bất ngờ làm cho ngây ngẩn cả người, suy nghĩ hỗn loạn ban nãy tan biến đi như làn khói.

... Vậy là đủ rồi.

Có một âm thanh nhẹ nhàng cất lên trong lòng hắn.

Nguyễn Nguyễn sẽ chủ động hôn hắn, Nguyễn Nguyễn hy vọng hắn hạnh phúc và vui vẻ.

Điều này đã đủ rồi, đã gần như là tình yêu rồi.

Ánh mắt Úc Hoàn như lóe lên những ánh sáng rừng rực như lửa. Hắn gần như khó có thể tiết chế mà hôn lên đôi môi Nguyễn Thu Bình.

Lần này hắn không kìm chế nữa, mà là để mặc bản thân chìm đắm vào trong đó, răng môi quấn quýt, ngay cả hơi thở của cả hai cũng hòa quyện vào nhau. Không khí dần trở nên mập mờ triền miên, cảm giác nóng ran khó tả bắt đầu xuất hiện. Cho đến khi việc hô hấp của Nguyễn Thu Bình trở nên khó khăn, anh mới không nhịn được mà nhẹ nhàng đẩy ngực Úc Hoàn ra. Lúc này, Úc Hoàn mới bỏ qua đôi môi, tiếp tục hôn lên cằm, lên cổ, lên yết hầu yếu ớt đang run lên nhè nhẹ của anh.

Nguyễn Thu Bình chợt tỉnh táo lại, đẩy Úc Hoàn ra.

Gương mặt anh đỏ bừng, ánh mắt ướŧ áŧ, ngón tay run nhẹ, ngay cả những nút áo bị bung ra cũng không đóng lại được.

Úc Hoàn đưa tay, dịu dàng cài lại khuy áo ngủ cho anh. Trong bóng đêm mờ tối chỉ còn lại đôi mắt lấp lánh vô cùng của Úc Hoàn: "Nguyễn Nguyễn, bây giờ em rất hạnh phúc."

Vẻ vui sướиɠ đầy ắp trong mắt Úc Hoàn, tựa như sắp tràn hết ra ngoài.

Nguyễn Thu Bình vẫn đang thở hổn hển. Vốn dĩ anh còn đang hơi xấu hổ vì hành vi to gan của Úc Hoàn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy nét vui vẻ của hắn, đáy lòng anh vô thức trở nên vui theo, tựa như có cả một đồi hoa đang đâm chồi nảy lộc trong lòng anh.

......

"Lạch cạch!"

Một tiếng động bỗng vang lên từ bên ngoài.

Nguyễn Thu Bình lập tức cảnh giác ngồi dậy. Anh quay đầu, hạ thấp giọng hỏi: "Trộm à?"

"Không sao." - Úc Hoàn nhẹ nhàng trấn an anh - "Không phải lo, đấy là hai người bạn học của anh."

Nguyễn Thu Bình: ???

Ngay sau đó, anh thấy Úc Hoàn lấy ipad trong tủ đầu giường và mở phần mềm giám sát thông qua camera ra. Mọi nơi trong biệt thự ngoại trừ phòng ngủ và phòng tắm đều được hiện lên với chất lượng hình ảnh vô cùng sắc nét.

Úc Hoàn mở hình ảnh trong phòng bếp, nhìn thấy tủ lạnh đang mở rộng một cách hết sức kỳ lạ. Chai sữa bò lơ lửng trên không trung cũng nhanh chóng biến mất.

"Thật ra thì bọn họ không làm gì cả." - Úc Hoàn nhỏ giọng giải thích - "Hình như bọn họ rất nghèo, không có cơm ăn cũng không có chỗ ngủ. Cho nên hằng năm khi họ tới, lúc nào họ cũng trộm một vài thứ, sau đó lên phòng cho khách ở tầng trên để ngủ một giấc."

Nguyễn Thu Bình khϊếp sợ đến mức gần như không thể khống chế được âm lượng của mình: "... Em biết? Em biết từ lúc nào?"

"Năm em mười chín tuổi. Lần đầu tiên em phát hiện trong camera đang có người tàng hình lén ăn đồ ăn thì em đã biết rồi. Ban đầu em còn tưởng đó là anh, em vô cùng vui vẻ. Sau đó em mới nhận ra có hai người tàng hình, hơn nữa họ không phải là anh." - Úc Hoàn dừng một lúc rồi nói tiếp - "Nhưng em đoán rằng họ và anh đều là thần tiên trên trời, hơn nữa chắc chắn họ có chút gì đó liên quan đến anh, cho nên em bèn lẳng lặng theo dõi bọn họ."

"Em theo dõi họ kiểu gì? Mỗi lần họ tới đều bị em phát hiện ra à?" - Nếu đúng là như vậy, Nguyễn Thu Bình thật sự thấy Thần Hải và Cảnh Dương ngốc nghếch cực kì luôn.

"Cũng không hẳn." - Úc Hoàn nói - "Em chỉ gắn vài con chip định vị có cao su vào trong tủ lạnh thôi. May mắn có một cái dính vào đế giày một người, vì vậy khi bọn họ xuất hiện ở gần em thì điện thoại em sẽ hiện thông báo nhắc nhở."

"Cho nên lần này em tìm thấy anh..."

"Cũng vì bọn họ. Lúc ở sân bay em phát hiện bọn họ đang ở gần đấy, cho nên em lập tức hoãn công tác, theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ thật kỹ. May mắn là lần này cuối cùng em cũng có thể nhìn thấy anh." - Úc Hoàn khẽ cười lên - "Thật ra thì em phải cảm ơn bọn họ, nếu như không phải sự xuất hiện của bọn họ khiến em có chút hy vọng, thì em cũng không biết em có thể kiên trì nổi không."

Úc Hoàn rủ mi rồi nói tiếp: "Có một lần em không ở nhà, bọn họ không tàng hình nữa. Ngày hôm đó, em gần như không khống chế được mình, muốn đối mặt với bọn họ để hỏi về tung tích của anh. Nhưng em lại nghe bọn họ nói qua camera rằng nếu người phàm phát hiện ra thân phận của họ thì người đó sẽ bị cưỡng chế xóa trí nhớ. Em không muốn quên anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là giả vờ không biết gì hết."

Nguyễn Thu Bình ngây người.

Anh không biết nên nói gì mà chỉ có thể nắm tay Úc Hoàn, học theo cách mà Úc Hoàn đã từng làm với anh, đó là đan tay mình vào tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.

.......

Thần Hải và Cảnh Dương hạ phàm sớm hơn Nguyễn Thu Bình mấy phút, vì vậy cũng trở về sớm hơn anh.

Lúc Nguyễn Thu Bình bước ra từ cửa Quan Trần, Thẩn Hải đang ngồi ở bên đường ăn xúc xích lấy trộm được trong nhà Úc Hoàn. Thấy anh đi tới, cậu ta đứng lên, vỗ mông phủi bụi đi rồi hô lên: "Nhanh lên đi Nguyễn Thu Bình, cậu chậm quá rồi đó! Hôm nay có lãnh đạo đến thanh tra, người ta vào lớp hết rồi, còn mỗi cậu chưa ra thôi."

Nói xong, cậu ta rất tự nhiên mà đi trước.

"Các cậu đang đợi tôi?" - Nguyễn Thu Bình hơi bất ngờ.

"Chúng ta là một nhóm mà, chờ cậu là đúng rồi." - Cảnh Dương nói.

"Tôi chả muốn chờ cậu đâu, tại Cảnh Dương muốn chờ ấy!" - Thần Hải quay đầu lại và nói.

Trước kia Thần Hải là Thao Thiết bốn chân, cho nên cậu ta đi bộ rất nhanh, loáng một cái đã quăng Nguyễn Thu Bình và Cảnh Dương ở tít xa sau lưng.

Nguyễn Thu Bình dùng phép thuật đưa áo cho Cảnh Dương: "Cậu cầm đi..."

Động tác của anh bỗng dừng lại một chút. Anh nói: "... Xin lỗi nhé, tôi mặc bộ quần áo này rồi, vận xui dính lên đấy... Cậu còn muốn nó không?"

"Không sao." - Cảnh Dương cười rồi cầm lấy bộ quần áo đó - "Dù sao tôi cũng có bùa đuổi xui mà."

Nguyễn Thu Bình nhìn gương mặt thanh tú sáng sủa của Cảnh Dương, bỗng cảm thấy không chừng anh sẽ có người bạn thứ hai, ngoại trừ Úc Hoàn ra.

Nhưng mà... Úc Hoàn còn là bạn của anh nữa không?

Ban đầu Úc Hoàn cũng được coi như là em rể của anh, nhưng bây giờ chắc chắn không thể nữa rồi... Thế quan hệ của anh và Úc Hoàn rốt cuộc là như thế nào?

Bước chân của Nguyễn Thu Bình hơi chậm lại.

Cảnh Dương nhìn anh, bỗng mở miệng: "Đêm trước ở dưới nhân gian... Cậu với Úc Hoàn ở cùng nhau hả?"

Nguyễn Thu Bình sững người: "... Sao cậu biết?"

"Tôi thấy bộ quần áo này trên ghê sô pha." - Cảnh Dương cúi đầu, cất bộ quần áo kia vào trong túi Càn Khôn - "Xin lỗi nhé, Thần Hải lúc nào cũng chạy đến nhà Úc hoàn trộm vặt vài thứ, hình như cậu ấy thấy đồ trong nhà Úc Hoàn ngon hơn nhà người khác."

"Cậu xin lỗi tôi làm gì, cậu cũng đâu có ăn trộm đồ nhà tôi."

"Nhưng mà, quan hệ của cậu và Úc Hoàn không phải kiểu đó à?" - Cảnh Dương quay đầu đi. Vành tai cậu có hơi đỏ lên, cậu nói với vẻ hơi ngượng ngùng - "Thật ra thì tôi đọc được cái tin đó đó, cũng nhìn thấy hình rồi."

Nguyễn Thu Bình: !!!

Tin? Hình?

Những tiêu đề được thổi phồng đến mức không có điểm dừng nhằm mục đích thu hút sự hấp dẫn của độc giả kia hiện lên trong đầu, Nguyễn Thu Bình chỉ cảm thấy hơi thở của mình cũng đang run lên. Nếu như thế giới này là một cuốn truyện tranh, anh thấy lúc này đầu mình chắc chắn sẽ biến thành một hồ nước bốc khói nghi ngút.

"Thực ra ban đầu tôi đã thấy mọi chuyện không được bình thường... Cậu và Úc Hoàn quen biết nhau, đã lâu rồi cậu không xuống trần gian mà Úc Hoàn nhìn một cái đã nhận ra. Hắn cũng không ngạc nhiên vì khuôn mặt không thay đổi tí gì của cậu... Có phải hắn biết cậu là ai rồi không?"

Nguyễn Thu Bình lập tức hoảng sợ: "Cậu chưa nói với ai đúng không?"

"Ừ. Cậu yên tâm, tôi không nói cho người khác đâu."

"Cảm ơn nhé." - Nguyễn Thu Bình nói nhỏ.

"Thật ra tôi thấy chuyện này rất tốt." - Cảnh Dương nói - "Thời đại bây giờ đang phát triển. Mặc dù Thiên Đình của chúng ta luôn chú trọng đến điều hòa âm dương, vạn vật cân bằng gì đó, nhưng giờ những vị thần tiên tiến bộ hơn đã không để ý đến mấy thứ này nữa rồi. Với cả dù sao cậu cũng sẽ làm đám cưới với thần May Mắn, bây giờ có cảm tình với nhau cũng là chuyện đương nhiên, như thêm gấm thêm hoa thôi."

Nguyễn Thu Bình suýt chút nữa líu lưỡi: "... Hả gì? Làm đám cưới gì cơ?"

Cảnh Dương ngẩn người: "Cậu không biết à? Chuyện trên phiến đá xuất hiện ngày cưới đã được truyền ra rồi, mọi người cũng đang bàn tán về đám cưới của thần May Mắn."

Nguyễn Thu Bình kinh hãi: "Thế sao lại là tôi và thần May Mắn kết hôn? Đấy là hôn ước của em gái tôi và hắn cơ mà?!"

Cảnh Dương: "À thì... Nhưng mà tôi mới nghe nói, gia đình nhà Úc đã đến nhà cậu nói chuyện làm thông gia rồi. Họ nói là thần May Mắn kết hôn với cậu."

Nguyễn Thu Bình: "Gì cơ?!!"