Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần

Chương 20

"Trong hai người ai là người thân của bệnh nhân? Vào đây ký tên đồng ý phẫu thuật."

Úc Phàn giơ tay: "Cháu, nhưng cháu vẫn là vị thành niên, có thể ký không ạ?"

"Tôi ký, tôi là bố của bệnh nhân."

Một người đàn ông trung niên hớt hải chạy đến, sau đó bước vào phòng bên cạnh phòng phẫu thuật cùng bác sĩ để ký tên.

"Mà anh là ai?" - Úc Phàn nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình - "Anh có quan hệ như thế nào với Úc Hoàn?"

Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn Úc Phàn, gương mặt hơi cứng đờ: "Chuyện cậu vừa mới nói... là sao?"

"Nói chuyện gì?" - Úc Phàn nghĩ một lúc rồi mới hiểu được, mở miệng nói - "Cái câu Úc Hoàn là sao quả tạ á?"

Dường như Úc Phàn không hiểu cho lắm: "Anh không biết anh ta là sao quả tạ thì thôi bỏ qua cũng được, nhưng thế mà lại cho rằng vận khí của Úc Hoàn rất tốt, anh nghĩ kiểu gì đấy? Có phải anh cũng bị anh ta lừa rồi không?... À tôi nhớ rồi, anh ta chỉ thích đi lừa người. Hồi còn bé anh ta lắc xúc xắc trước mặt tôi, nói bản thân có thể lắc ra mặt sáu nhiều lần, nói mình không phải sao quả tạ. Nhưng ai chả biết đấy là do anh ta tự luyện ra cơ chứ, nói không chừng anh ta còn âm thầm dùng tiểu xảo... Với cả anh ta chỉ có thể lắc xúc xắc thôi, chứ chơi oẳn tù xì chưa bao giờ thắng nổi tôi..."

... Xúc xắc.

Nguyễn Thu Bình chợt nhớ tới năm Úc Hoàn bảy tuổi, anh và cậu đi chơi chợ đêm.

Lúc đó anh nói muốn chứng kiến vận may của Úc Hoàn, cho nên bảo cậu chơi trò vòng quay may mắn. Khi đó Úc Hoàn từ chối và nói rằng vòng quay đó bị người ta can thiệp vào rồi, sau đó hai người đi chơi trò tung xúc xắc ở phía đối diện.

Nguyễn Thu Bình nhớ rất rõ, rằng Úc Hoàn lắc cả ba lần đều ra mặt sáu.

Sau đó Nguyễn Thu Bình lại nhớ đến ngày hôm qua, khi anh tìm nước uống trong tủ lạnh của Úc Hoàn thì lại tìm được một viên xúc xắc đã bị cầm đi cầm lại đến mức sáng trắng.

"Tôi còn bị anh ta lừa nữa mà... Tsk... Nếu như tôi không vào phòng anh ta rồi nhìn thấy trên tường toàn là bùa trấn hung của thầy bói vẽ cho, tôi đã tin anh ta không phải là sao quả tạ rồi đấy!"

Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Phàn, nhấn mạnh từng chữ: "Phòng nào?"

Úc Phàn lùi về sau một bước: "Là cái, cái nhà gỗ mà anh ta hay ở hồi nhỏ ấy."

"Dẫn tôi đi."

Mặc dù Nguyễn Thu Bình có đến rồi, nhưng lần ấy là do năng lực của vòng tay giúp anh xuất hiện, chứ anh thật sự không biết phương hướng cụ thể của căn nhà đó.

Úc Phàn nhíu mày, mặt đầy vẻ ghét bỏ: "Anh bị điên con mẹ nó rồi à, sao tôi phải dẫn anh đi?"

Nguyễn Thu Bình bất thình lình đưa tay ra, nắm lấy cổ áo Úc Phàn, giọng nói như thể đang gầm ghè với cậu ta: "Cậu dẫn tôi đi!"

Vốn dĩ Úc Phàn định đẩy anh ra, nhưng lại phát hiện máu của Nguyễn Thu Bình đang rơi xuống cổ áo của mình. Ngay sau đó, chỗ áo bị máu tươi thấm lên ngay lập tức bị thủng mất một lỗ.

May là cậu ta mặc áo bông dày, nếu áo mỏng hơn một chút thì cái lỗ thủng này sẽ nằm ngay trên da thịt của cậu ta.

Úc Phàn lập tức bị dọa sợ mất hồn mất vía, hai chân cũng suýt chút nữa không đứng thẳng được nữa. Cậu ta nhìn đôi mắt chứa đầy tơ máu của Nguyễn Thu Bình, ngay tức khắc cảm thấy anh đáng sợ như ác quỷ.

Cậu ta run rẩy, giọng nói có vẻ nức nở: "Anh buông... buông rôi ra! Tôi dẫn, dẫn anh đi! Tôi dẫn anh đi!"

......

"Đến rồi..." - Úc Phàn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình rồi nói nhỏ.

Mưa đã tạnh, những giọt nước mưa trên mái hiên của căn nhà gỗ rơi tí tách xuống đất. Cỏ dại mọc tràn lan trước cửa nhà, tựa như đã không có ai tới đây từ rất nhiều năm về trước rồi.

"Từ sau vụ kia, ông nội bắt đầu cấm Úc Hoàn xuất hiện ở nhà cũ. Căn phòng bên trong cũng không có người ở nữa, tôi cũng chỉ vào xem qua một lần thôi."

"... Vụ nào? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Là ngày Úc Hoàn chạy trốn khỏi buổi tiệc của ông nội, sau đó bị bắt cóc đấy. Rõ ràng tôi nhớ mình cầm đồ chơi ném vào người anh ta, nhưng nó lại dừng giữa không trung, xong rồi rơi xuống như kiểu ném trúng quỷ vậy. Tôi nói chuyện này với người khác nhưng không ai tin. Cuối cùng khi ông nội tìm người điều tra và theo dõi thì mới phát hiện ra tôi nói thật, Úc Hoàn không chỉ là sao quả tạ mà còn làm bạn với quỷ..."

Nói rồi lại nói, giọng nói của Úc Phàn ngày càng nhỏ lại. Cậu ta bỗng nhận ra điều gì đó rồi liếc Nguyễn Thu Bình, run sợ lên tiếng: "... Là... là anh phải không? Con quỷ bên cạnh Úc Hoàn là anh phải không... Anh rất kỳ lạ, máu của anh cũng rất kỳ lạ..."

Nguyễn Thu Bình cúi đầu, ngón tay vô thức ấn lên vết thương trên cổ tay phải của mình.

Hóa ra... Hóa ra khi anh chắn cú ném kia cho Úc Hoàn, điều đó lại phát sinh ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Thế mà lúc đó anh còn đắc chí vì sự trợ giúp âm thầm của mình cho cậu.

Nguyễn Thu Bình khàn giọng: "... Nói tiếp."

"... Sau... Sau đó Úc Hoàn bị bắt cóc. Vốn dĩ ông nội, ông nội nói là không cần quan tâm... Nhưng vì bố vẫn nhớ tới tình cảm của mình và mẹ Úc Hoàn, cho nên vẫn báo cảnh sát... Nhưng sau chuyện đó, Úc Hoàn đã không còn tới đây nữa..."

Nguyễn Thu Bình bước lên phía trước, đạp lên cánh cửa nhà gỗ.

Mặc dù cửa căn nhà này được khóa lại, nhưng bởi vì nó đã cũ quá rồi, cho nên Nguyễn Thu Bình đạp một cái là cửa đã mở toang ra.

Đúng như lời Úc Phàn nói, trong căn nhà gỗ này treo đầy bùa trấn hung. Mặc dù chúng toàn là bùa do thầy bói giả dưới nhân gian vẽ ra, nhưng bốn chữ "Trấn Hung Trừ Tà" đỏ tươi vẫn ùn ùn xông vào tầm nhìn, đâm vào đôi mắt của anh đến đau đớn.

"Lúc mới ra đời Úc Hoàn đã khắc chết mẹ đẻ, thầy bói bảo số mệnh của anh ta sát người, là một người mang đến điều không may. Cho nên ông nội mới bảo thầy bói tìm một "Mắt Trừ Tà", cũng như dùng gỗ đào xây lên căn nhà trừ tà này để trấn áp vận khí không may trên người Úc Hoàn. Trước kia, mấy lá bùa trên tường đều được che kín bởi giấy dán tường, nhưng nghe nói lúc Úc Hoàn sáu tuổi thì bỗng dưng phát hiện ra chúng, sau đó bóc hết giấy dán tường xuống như phát điên..."

Nguyễn Thu Bình nhìn những lá bùa được treo khắp tường, trái tim phát run.

Cho nên, Úc Hoàn mới không đi cùng bố mình vào nhà chính phải không? Cho nên lúc em ấy mới vào biệt thự thì đã chạy thẳng đến căn nhà gỗ dán đầy bùa chú này phải không? Úc Hoàn biết thừa đây là chỗ để trấn áp mình, nhưng em ấy vẫn tự nhốt mình trong đó cho đến lúc tiệc sắp bắt đầu.

Úc Hoàn bảy tuổi, rốt cuộc khi bước vào căn nhà này, khi đợi chờ ở trong đó, đã có tâm trạng như thế nào?

"Xoẹt ——"

Nguyễn Thu Bình bỗng giơ tay, giật một lá bùa vàng xuống và xé nát nó ra.

Xé xong, anh ném những mảnh vụn xuống đất rồi lại giơ tay xé những lá bùa khác. Trong bầu không khí tĩnh lặng chỉ có tiếng xé bùa vang lên, một tiếng rồi lại một tiếng "xoẹt, xoẹt" như thể không bao giờ ngừng lại.

Úc Phàn sợ hãi lùi về sau một bước và muốn chạy trốn.

Nhưng cậu ta vừa mới xoay người lại thì đã nghe thấy người đang xé mười mấy lá bùa, tức Nguyễn Thu Bình, dùng giọng nói vô cùng khàn đặc của mình để nói với cậu ta: "... Nói tiếp. Nói cho tôi những chuyện liên quan đến Úc Hoàn mà cậu biết."

Úc Phàn nổi hết da gà. Cậu ta đứng yên tại chỗ, há miệng bằng vẻ sợ sệt rồi kể lại mọi thứ mà cậu ta biết với Nguyễn Thu Bình.

Hóa ra hồi năm tuổi, lúc Úc Hoàn bỏ nhà ra đi, cậu bé còn chưa biết mình là "sao quả tạ" trong nhà. Chẳng qua là cậu không hiểu vì sao mọi người cứ trốn mình, không hiểu vì sao người thân cũng ghét mình, cũng không hiểu vì sao đều là trẻ con như nhau nhưng em trai cùng cha khác mẹ của cậu thì có thể ở bên cạnh người nhà, còn bản thân thì lại phải sống một mình ở biệt thự trên núi.

Cho nên cậu bỏ nhà ra đi, muốn rời khỏi nơi đó, đi theo ai cũng được, vì cậu chịu đựng cuộc sống như vậy đủ rồi.

Nhưng sau khi bé con Úc Hoàn bỏ nhà ra đi và bị bắt về, cậu bị nhốt trong căn biệt thự kia hoàn toàn, suốt một năm ròng rã sau đó chưa bao giờ đi ra ngoài.

Năm Úc Hoàn sáu tuổi ấy, Nguyễn Thu Bình vào căn biệt thự đó tìm cậu để chơi cùng.

Nhưng một ngày sau khi Nguyễn Thu Bình rời đi, căn biệt thự đó bị vạ lây bởi một vụ cháy rừng, trong biệt thự có một người chết, hai người bị thương. Mặc dù bé con Úc Hoàn còn sống, nhưng cậu bé phải nằm trên giường bệnh suốt ba ngày. Sau khi tỉnh lại, cái tên gọi "sao quả tạ" cuối cùng cũng truyền vào tai cậu.

Nguyễn Thu Bình nhớ lúc đó, anh với Úc Hoàn từng ngồi trong biệt thự và nghiên cứu vì sao vận xui của anh lại không ảnh hưởng đến cậu.

Anh rút ra được kết luận: Bởi vì nhóc Úc Hoàn quá may mắn, vận may trên người thằng bé chống lại được vận xui của anh.

Nhưng khi đó Úc Hoàn nói: Cũng có thể do em là một người quá bất hạnh. Bởi vì quá bất hạnh, cho nên vận xui của anh khi lây cho em cũng trở thành một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Lúc đó anh còn bác bỏ lời Úc Hoàn, còn bảo thằng bé nói nhăng cuội.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bắt đầu từ khi ấy, Úc Hoàn đã mơ hồ nhận ra vận xui của mình không giống với những người khác.

Vận khí của Úc Hoàn vẫn rất kém. Mà có một điều khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi đó là: Bắt đầu từ lúc năm tuổi, hằng năm Úc Hoàn sẽ gặp phải một chuyện cực xui.

Ví dụ như năm nay, cậu gặp tai nạn xe ngay ngày thi đại học. Năm ngoái, cậu bị một quả tạ hình cầu đập gãy xương vào ngày cuối hội thao, phải nằm nửa tháng ở bệnh viện. Năm trước nữa, cậu ngã cầu thang vào đúng hôm sau ngày khai giảng, suýt chút nữa tử vong...

Tai nạn hôm nay và lần bị bắt cóc năm bảy tuổi là hai sự kiện xảy ra khi có mặt Nguyễn Thu Bình, những lần bất ngờ còn lại đều xảy ra sau ngày Nguyễn Thu Bình rời đi.

Những ngày vui vẻ, ngày vui cười, ngày chạm nhau, ngày ôm nhau hồi đó, từng ngày từng ngày chiếu rọi vào đầu anh. Đối với Nguyễn Thu Bình, những ngày ấy giống như những kí ức quý báu và ấm áp như chiếc lò sưởi. Hóa ra những kí ức đó đều đã hóa thành những dòng nham thạch nóng phừng. Chúng thiêu đốt Úc Hoàn, làm cho cậu đau đớn nghiêm trọng, làm cho cậu đau khổ không thể chịu nổi.

Lá bùa cuối cùng bị xé nát, rơi tan tác trên mặt đất.

Không còn một lá bùa nào nữa, chỉ còn lại dấu vết của những chấm keo dán đầy trên trên tường.

Nguyễn Thu Bình đi ra khỏi nhà gỗ. Úc Phàn cũng đuổi theo.

Anh đứng trước căn nhà ấy, giơ tay ra, dùng phép thuật đốt lửa lên. Chỉ trong chốc lát, căn nhà gỗ đã chìm trong biển lửa hừng hực.

Kỳ Nguyệt lại lặng lẽ xuất hiện trước mặt Nguyễn Thu Bình một lần nữa, Úc Phàn cũng lập tức choáng váng rồi ngất ra đất.

Nguyễn Thu Bình nhìn Kỳ Nguyệt.

Ánh sáng của ngọn lửa phừng phừng đang thiêu đốt nhà gỗ sau lưng chiếu lên khuôn mặt anh, những ánh lửa đỏ rực bừng lên: "Anh biết từ sớm rồi phải không... Cho nên anh mới nói bản ghi chép của tôi không khớp với sự thật."

Kỳ Nguyệt gật đầu.

"Bởi vì... Bởi vì Ngọc Trữ Vận à? Do nó xảy ra vấn đề phải không? Do tôi truyền quá nhiều vận xui vào Ngọc Trữ Vận có đúng không?"

Kỳ Nguyệt im lặng một lúc, sau đó nói: "Đúng, nhưng cũng không đúng. Vận xui mà cậu truyền vào Ngọc Trữ Vận rất bình thường, thậm chí còn hơi thiếu. Nếu chỉ có những thứ đó thì vốn dĩ cuộc đời của Úc Hoàn dưới nhân gian phải cực kỳ may mắn, may mắn liên tục. Vấn đề nằm ở giọt máu mà cậu nhỏ xuống Ngọc Trữ Vận."

"... Máu?"

"Ừ. Cũng may Ngọc Trữ Vận hấp thụ giọt máu đó là của Úc Hoàn. Nếu đó là của những vị tiên lịch kiếp khác, e rằng họ vừa xuống trần gian thì đã toi mạng rồi."

"Các người... biết từ lúc nào?"

Kỳ Nguyệt nói: "Thầy vừa cầm Ngọc Trữ Vận được một lúc không lâu lắm thì phát hiện ra."

"Mới cầm không lâu đã phát hiện, thế tại sao các người không nói cho tôi, tại sao không làm lại một viên ngọc khác!"

Kỳ Nguyệt nhíu mày nói: "Đây là kết quả sau khi chúng tôi bàn bạc. Úc Hoàn vốn sắp nhậm chức thần May Mắn, cậu ta mang trong mình trách nhiệm rất lớn. Cậu ta càng đau khổ dưới nhân gian, sau khi lịch kiếp thành công thì phép thuật sẽ càng mạnh. Huống hồ cậu vô tình nhỏ giọt máu đó xuống Ngọc Trữ Vận, điều này nói lên một sự thật rằng đây vốn dĩ là đại nạn mà Úc Hoàn cần phải vượt qua, là số mệnh của cậu ta."

Nguyễn Thu Bình tức giận đến mức đầu ngón tay cũng run bần bật: "Vậy ý của anh là... Việc tôi tiếp xúc với Úc Hoàn dưới nhân gian, khiến em ấy gặp tai nạn mỗi năm, cũng là số mệnh của em ấy?"

Kỳ Nguyệt gật đầu.

Nguyễn Thu Bình nhìn Kỳ Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi: "Vậy anh đi cứu em ấy, trả cái chân sắp bị chặt đi cho em ấy. Sau đó lại nói với tôi tất cả đều là số mệnh! Sau đó lại nói với tôi, sau tai nạn em ấy may mắn giữ được hai chân của mình cũng là số mệnh của em ấy!"

Kỳ Nguyệt lắc đầu: "Không được, tôi không thể sửa đổi số mệnh của người hạ phàm."

Nguyễn Thu Bình gần như tức giận đến mức phát điên.

"Tại sao?! Tại sao tôi thay đổi cuộc đời may mắn vốn có của em ấy, vốn là số mệnh của em ấy thì được, mà anh dùng phép thuật giúp quãng đời về sau của em ấy thuận lợi hơn một chút thì lại không được?!"

Kỳ Nguyệt: "Nguyễn Thu Bình, cậu đừng quên Úc Hoàn đang lịch kiếp, chỉ có thể thay đổi những khó khăn, không thể thay đổi những suôn sẻ trong số mệnh của cậu ta."

Nguyễn Thu Bình lạnh lùng nhìn Kỳ Nguyệt: "Ai thèm tin lời nói vớ vẩn của anh!"

......

Mười giờ sáng, ca phẫu thuật cho Úc Hoàn kết thúc, đến chạng vạng tối cậu mới tỉnh lại.

Vốn dĩ Nguyễn Thu Bình không muốn vào phòng bệnh, chỉ muốn lặng lẽ nhìn cậu qua cửa sổ kính. Nhưng anh cứ lén nhìn mãi, cuối cùng vẫn va phải ánh mắt của Úc Hoàn.

Úc Hoàn há miệng, làm khẩu hình gọi Nguyễn Thu Bình đi vào. Nguyễn Thu Bình hơi do dự, nhưng rồi vẫn đẩy cửa bước vào bên trong. Quả thực anh cần phải đi vào, vì anh còn phải thu hồi giọt máu của mình nữa.

Cho dù pháp lực của anh có kém, cho dù phép thuật yếu ớt chỉ còn sót lại một phần mười, nhưng anh vẫn có thể thu hồi một giọt máu của chính mình.

Nguyễn Thu Bình vừa đi tới đã theo bản năng nhìn lên giường bệnh. Vị trí cẳng chân phải trên giường trống không và phẳng lì.

Nguyễn Thu Bình hơi dừng bước, tiếng hít thở đều chứa một chút run rẩy. Cuối cùng thì anh vẫn không thể tiến về phía trước mà chỉ có thể đứng tại chỗ.

"Nguyễn Nguyễn, đến đây." - Úc Hoàn gọi anh.

"Không sao, Nguyễn Nguyễn qua đây đi, em muốn nhìn anh một chút." - Úc Hoàn lại cười với anh.

Nguyễn Thu Bình bước lên hai bước, đứng bên mép giường.

Úc Hoàn đưa tay về phía Nguyễn Thu Bình.

Môi Nguyễn Thu Bình run run, sau đó anh giấu hai tay mình ra sau lưng.

"... Đau không?" - Nguyễn Thu Bình run rẩy hỏi.

Úc Hoàn buông tay xuống rồi cho vào trong chăn, lắc đầu cười: "Không đau. Nếu như không nhìn tận mắt, em cũng không có cảm giác mình mất đi một cái chân."

Nguyễn Thu Bình hít sâu một hơi, dường như đang cố giữ cho mình bình tĩnh hết sức có thể, nhưng mỗi một tiếng thở của anh đều run lên. Anh chỉ cảm thấy cơ thể mình như đang tràn ngập nước nóng, khiến anh có mở to mắt đến thế nào thì vẫn có những thứ ngay trước mặt mà anh không thể nhìn rõ.

Úc Hoàn: "Nguyễn Nguyễn, sang năm lúc nào anh tới thế? Em phải học lại, nếu nửa năm đầu anh tới thì có lẽ em không dẫn anh đi ăn bánh mì trong đại học A được đâu. Nhưng mà lúc đó bọn mình có thể uống rượu."

Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn Úc Hoàn rồi nói: "Úc Hoàn, em có biết vì sao em lại gặp tai nạn không?"

Úc Hoàn nói: "Bởi vì bác tài lái xe quá mệt."

"Không." - Nguyễn Thu Bình nói - "Là bởi vì anh, tại anh hết. Tai nạn từ bé đến lớn của em, tất cả bất hạnh đều do anh hết. Tất cả đau đớn, tất cả tổn thương đều do anh gây ra."

Úc Hoàn im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, nở nụ cười và nói với anh như thể cậu không nghe thấy những lời vừa nãy của Nguyễn Thu Bình vậy: "Nguyễn Nguyễn, miệng em đắng quá, Nguyễn Nguyễn có kẹo không?"

Nguyễn Thu Bình há miệng, sau đó nói: "Anh đi mua cho em."

"Thế em không ăn nữa." - Úc Hoàn vội vàng nói - "Em không ăn nữa, Nguyễn Nguyễn đừng đi."

"... Nguyễn Nguyễn, lần này anh còn có thể ở đây bao lâu nữa thế?" - Úc Hoàn lại hỏi.

Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn vòng tay rồi nói: "Bốn tiếng."

"Bốn tiếng này, Nguyễn Nguyễn cứ ở bên cạnh em được không?" - Đầu gối Úc Hoàn hơi chuyển động. Cậu cười lên - "Em bị thương mà, Nguyễn Nguyễn ở lại với em được không?"

Nguyễn Thu Bình không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Úc Hoàn.

Nhìn một lúc, tầm mắt của anh dừng lại trên vành tai trái của Úc Hoàn. Chỗ đó có một nốt ruồi nho nhỏ, đỏ tươi và xinh đẹp như thể đã hút máu no nê.

Nguyễn Thu Bình bỗng dưng nhớ ra, vào ngày thứ hai anh gặp Úc Hoàn, anh cũng đã nhìn thấy nốt ruồi trên vành tai này rồi.

Tại sao lúc ấy anh không nhận ra được nốt ruồi đó chính là giọt máu đang đọng lại trong người Úc Hoàn cơ chứ?

Rốt cuộc anh không nhận ra, hay là không muốn nhận ra?

Lần đầu tiên anh gặp Úc Hoàn thì biết Úc Hoàn bất hòa với người nhà, cho nên mới bỏ nhà ra đi.

Lần thứ hai anh gặp Úc Hoàn thì biết Úc Hoàn ở một mình, bị nhốt trong biệt thự trên núi.

Lần thứ ba anh gặp Úc Hoàn thì biết Úc Hoàn bị đứa em trai cùng cha khác mẹ, kém mình một tuổi bắt nạt.

Rốt cuộc anh thật sự không biết thực ra Úc Hoàn chẳng có vận may gì cả, hay chỉ đang tỏ vẻ không biết.

Nếu Úc Hoàn thực sự may mắn đến mức có thể miễn dịch với vận xui trên người Nguyễn Thu Bình, thì chắc chắn cậu phải là đứa trẻ hoạt bát vui tươi, gia đình đầm ấm, giống một đứa trẻ được cưng chiều lên mây, làm sao bỏ nhà ra đi được cơ chứ? Làm sao sống một mình được cơ chứ? Làm sao bị người ta bắt nạt được cơ chứ?

Rốt cuộc anh ngu ngốc đến mức không nhận ra điều gì, hay là đang liên tục lừa mình dối người, bắt nạt người khác?

Bởi vì anh quá khát vọng được chung sống với người khác, bởi vì anh quá cô độc, bởi vì anh quá ích kỷ. Bởi vì anh quá nhớ cảm giác tiếp xúc với người khác, nắm tay với người khác, ôm người khác như một người bình thường.

Những khát vọng ấy che kín đôi mắt anh, bịt kín đôi tai anh, lấp hết lương tâm anh, để anh ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả những chuyện không hợp lý, để anh bỏ ngoài tai tất cả đau thương mà anh gây ra cho Úc Hoàn.

Bởi vì anh hèn hạ.

Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn, bỗng dưng nhẹ nhàng lên tiếng: "Nhóc Úc Hoàn, em còn nhớ trò đố vui lúc Giáng Sinh, người khác đều trả lời là ông già Noel, còn em lại hô tên anh lên không?"

Úc Hoàn gật đầu: "Nhớ."

Nguyễn Thu Bình nói: "Anh giống ông già Noel, vậy thì anh cũng tặng em một món quà nhé?"

"Quà gì thế?" - Úc Hoàn hơi tò mò.

"Nhắm mắt lại." - Nguyễn Thu Bình nói.

Úc Hoàn nghe lời anh, nhắm hai mắt lại.

Nguyễn Thu Bình đưa tay đến gần vành tai của Úc Hoàn, vẫy gọi giọt máu kia. Nhưng giọt máu đó đi theo Ngọc Trữ Vận tiến vào cơ thể Úc Hoàn, nó đã nằm trong cơ thể của cậu xấp xỉ 18 năm dưới nhân gian, cho nên đã sớm không nghe lời gọi của Nguyễn Thu Bình nữa.

Nguyễn Thu Bình cầm lấy con dao gọt trái cây trên đầu giường, sau đó cứa một nhát sâu hoắm lên lòng bàn tay mình.

Dao gọt hoa quả mới tinh lập tức cháy đen, thậm chí lưỡi dao cũng cong lên. Máu tươi rơi xuống sàn nhà như nước, tạo ra một vết đen kịt trên mặt sàn.

Giây tiếp theo, những giọt máu đang nhỏ xuống từ lòng bàn tay của anh, những giọt máu đọng trên sàn nhà, trên lưỡi dao, tất cả đều bay lơ lửng trên không trung, không ngừng tiến tới gần vành tai của Úc Hoàn.

Rốt cuộc giọt máu trên tai Úc Hoàn cũng đã nghe được lời gọi của chủ nhân và đồng loại. Nó nhẹ nhàng chuyển động một chút, sau đó từ từ bay ra khỏi vành tai của Úc Hoàn, hòa vào làm một với những giọt máu tươi khác.

Nguyễn Thu Bình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh vung tay lên, thu hồi mọi giọt máu về.

"Nguyễn Nguyễn, xong chưa?" - Úc Hoàn hỏi.

"Xong rồi." - Nguyễn Thu Bình lại giấu bàn tay toàn máu là máu của mình ra sau lưng.

Úc Hoàn mở mắt ra, có vẻ hơi nghi ngờ: "Nguyễn Nguyễn, anh tặng em món quà gì vậy?"

"Vận may." - Nguyễn Thu Bình nhìn cái tai đã sạch sẽ của Úc Hoàn, cười nói.

Chỉ cần anh mang vận xui đi, coi như là đã trả lại vận may cho em.

Úc Hoàn mở to mắt, dường như không hiểu cho lắm.

Máu tươi trên tay Nguyễn Thu Bình chảy ra không ngừng. Anh nắm bàn tay bị thương của mình thật chặt rồi nói: "Em ngủ trước đi, anh đi ra ngoài một chút."

"Nguyễn Nguyễn muốn đi đâu?" - Úc Hoàn căng thẳng hỏi.

"Anh đi mua kẹo cho em." - Nguyễn Thu Bình nói.

"Nguyễn Nguyễn, anh đừng đi!" - Úc Hoàn cuống quýt la lên.

"Anh sẽ nhanh chóng quay lại."

......

Vốn dĩ Nguyễn Thu Bình thật sự muốn mua kẹo cho Úc Hoàn. Nếu anh đã hứa sẽ mua kẹo cho cậu, thì anh sẽ không nuốt lời.

Sau khi Nguyễn Thu Bình đi ra bệnh viện, anh chạy đến cửa hàng tiện lợi gần nhất, đứng đối diện với chủ cửa hàng đang leo lên thang để xếp đồ: "Cháu muốn mua kẹo."

"Ừ." - Chủ cửa hàng vịn vào thang để leo xuống - "Cửa hàng ông nhiều kẹp lắm, cháu cứ chọn đi."

"Vâng."

Chủ cửa hàng vừa mới chạm chân xuống đất thì bỗng bị trượt chân. Tiếng loảng xoảng vang lên, ông lão trượt chân ngã sõng soài ra đất, đầu đập vào kệ hàng đằng sau lưng.

"Ông ơi, ông có sao không?" - Đứa bé trai đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ để làm bài tập bỗng chạy đến, vội vã đỡ ông nội của cậu nhóc lên.

Chủ cửa hàng vịn lên người của cháu trai rồi đứng dậy, vừa xoa đầu mình vừa lầm bầm: "Bất bình thường thế nhỉ, gặp thần Xui Xẻo à? Này cũng ngã được!"

Nguyễn Thu Bình giật mình, xoay người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Trời bỗng dưng đổ mưa to, người trên đường khẩn trương chạy đi. Có người chạy hơi gấp nên va phải nhau, sau đó đồng loạt ngã xuống đất.

Bọn họ phủi quần áo trên người mình, cau mày đứng dậy và than phiền: "Hôm nay xui thế không biết..."

Trên đường ầm ĩ ồn ào, giọng nói vang lên khắp nơi.

"Đen thế, tại sao trời lại mưa nhỉ?"

"Cứ lần nào không cầm ô thì lần đó mưa, hai ngày này mệnh tôi khắc thủy à?"

"Ghét trời mưa quá, tại sao hôm nay mọi chuyện cứ không thuận..."

......

"Rầm!"

Hai chiếc xe con bỗng dưng đâm vào nhau ngay trước mặt Nguyễn Thu Bình. Tiếng va chạm lớn đến mức khiến người đi đường giật nảy cả mình.

Có một người vừa mở cửa xe bước xuống vừa quát tháo: "Xui vãi l, gặp phải chuyện gì thế không biết?!"

Nguyễn Thu Bình sững sờ.

Dường như đã kịp phản ứng lại, Nguyễn Thu Bình bất thình lình bỏ chạy như điên. Anh không biết chạy đi đâu, nhưng chỉ biết là cần phải chạy.

Chạy đến một nơi không người.

Cơ thể anh nhanh chóng ướt đẫm, tất cả âm thanh bên tai đều biến mất tăm hơi. Trong đầu anh chỉ còn lại một âm thanh:

Rời khỏi nơi này.

Rời khỏi nơi này.

Rời khỏi nơi này.

Hơi thở càng ngày càng dồn dập, l*иg ngực nhanh chóng nhói đau vì tốc độ chạy quá nhanh. Những giọt mưa rơi xuống đầu, rồi lại men theo gò má và chảy vào cổ áo. Tiếng chạy lẹp bẹp vì quần áo ướt đẫm vang lên, vừa nặng nề vừa liên tục.

Cuối cùng, anh dừng lại tại một con hẻm nhỏ không người. Nơi này trống không, sẽ không có bất kỳ một ai bị ảnh hưởng bởi vận xui của anh.

Nguyễn Thu Bình dựa người vào tường, chậm rãi ngồi xuống rồi che kín mặt mình. Toàn bộ người anh cũng run lên nhè nhẹ.

......

Khi Nguyễn Thu Bình về nhà, trời cũng đã ngả tối.

"Sao hôm nay về muộn thế?" - Nguyễn Thịnh Phong bê thức ăn đã nguội ra.

Nguyễn Thu Bình không nói gì.

Sắc mặt anh vô cùng ảm đạm. Anh cúi thấp đầu, mang theo vẻ mặt đầy mệt mỏi đi vào phòng của mình.

Bởi vì lần này anh đốt nhà của người phàm, thân phận bị bại lộ trước mặt Úc Phàn, cho nên sau khi tan học thầy gọi anh lại để phê bình.

Nhưng Ty Mệnh vừa mở miệng, Nguyễn Thu Bình đã bắt đầu làm ầm cả lên vì chuyện Ngọc Trữ Vận với ông.

Dù sao Ty Mệnh cũng khác Kỳ Nguyệt. Cho dù Kỳ Nguyệt có làm sai, anh ta vẫn sẽ vĩnh viễn cho rằng mình đúng, vĩnh viễn cho rằng mình đại diện cho chính nghĩa, đại diện cho quy củ. Còn Ty Mệnh dù thế nào thì vẫn biết việc mình làm không đúng, khi đối mặt với lời trách móc của Nguyễn Thu Bình, ông vẫn có chút chột dạ.

Nhưng chột dạ thì chột dạ, ông vẫn không đồng ý khôi phục lại cái chân bị thương cho Úc Hoàn.

"Chân Úc Hoàn đã bị cắt bỏ rồi, chuyện này đã được ghi vào sổ sách số mệnh trên trời, không đổi được nữa. Nếu không nghe theo số trời mà làm trái với tự nhiên, cưỡng ép giúp Úc Hoàn mọc ra một cái chân lành lặn thì lần lịch kiếp này của Úc Hoàn sẽ phải hủy bỏ."

......

"Thu Bình?"

Nguyễn Thịnh Phong thấy con trai chưa trả lời mình thì nhíu mày: "Hôm nay sao thế, có chuyện gì à?"

Sắc mặt Nguyễn Thu Bình kém đến nỗi một giây sau có thể ngất xỉu ngay lập tức.

"Anh gặp chuyện gì à? Nhanh, nhanh ăn linh quả để bồi bổ linh khí đi." - Nguyễn Thịnh Phong vội vàng cầm một quả màu đỏ đưa cho anh.

Nguyễn Thu Bình lắc đầu rồi nói: "Con đi ngủ."

Nguyễn Thịnh Phong chợt phát hiện bàn tay và cổ tay của con trai mình toàn là vết thương còn chưa được chữa trị. Ông hỏi với vẻ lo lắng: "Tay anh bị làm sao đấy? Sao lại bị thương?"

"Không có gì."

"Nặng như thế mà bảo không có gì? Đi ra đây, ngồi đây, bố sơ cứu cho anh."

Nguyễn Thu Bình thấy mình không lay chuyển được Nguyễn Thịnh Phong nên đành ngồi lên phiến đá gần đó, để ông chữa trị cho mình.

Nguyễn Thịnh Phong vừa chữa trị cho Nguyễn Thu Bình, vừa dùng phép thuật đặt linh quả vào tay trái không bị thương của anh.

"Ăn nhanh đi, mặt mũi anh trông sợ lắm đấy."

Nguyễn Thu Bình nhìn linh quả trong tay: "Lần sau luyện công thì con lại ăn."

Nguyễn Thịnh Phong xử lí xong vết thương cho Nguyễn Thu Bình, ngồi xuống phiến đá đối diện rồi đột nhiên hỏi anh: "Có thật là lúc luyện công anh sẽ ăn không?"

Nguyễn Thu Bình gật đầu: "Lúc luyện công ăn quả này sẽ có hiệu quả cao hơn."

Nguyễn Thịnh Phong nhìn anh, lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi áo ngực của mình ra: "Thế lần sau anh luyện công thì ăn cả cái này đi."

Nguyễn Thu Bình nhìn chiếc hộp đó, hơi ngẩn người. Đây là viên đan vàng có tác dụng ngưng tụ linh hồn mà Nguyễn Thịnh Phong cho anh tầm nửa tháng trước. Nó vô cùng hiếm, không ngờ rằng Nguyễn Thịnh Phong còn có một viên nữa.

Nguyễn Thu Bình cầm lấy chiếc hộp: "Cảm ơn bố."

Vẻ mặt Nguyễn Thịnh Phong có hơi kỳ lạ. Ông nhìn chiếc hộp, rồi lại nhìn Nguyễn Thu Bình: "Thu Bình, biết đây là đan gì không?"

"Ngưng tụ linh hồn." - Nguyễn Thu Bình bình tĩnh nói - "Giống viên đan lần trước bố cho con."

Nguyễn Thịnh Phong: "Thế lần trước anh ăn xong thì thấy thế nào?"

Nguyễn Thu Bình im lặng một lúc, sau đó nói: "Thấy rất tốt, đúng là loại đan dược không tầm thường, nhưng vẫn vô dụng với con."

"Tại sao lại vô dụng với anh?"

"Bố quên rồi à, vận khí con kém, tư chất cũng kém. Sau khi mắc kẹt tại chỗ suốt 100 năm đến giờ, tu vi không tăng thêm được. Cho dù tu luyện như thế nào, ăn viên đan nào đi chăng nữa cũng không làm nên trò trống gì."

"Cho nên linh quả cũng không ăn, thuốc bồi bổ tinh thần không uống, mỗi lần bố cho anh đồ có thể giúp anh tăng tu vi thì anh lại mượn hết cớ này đến cớ nọ để không ăn có phải không?"

Nguyễn Thu Bình sững người, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thịnh Phong.

Nguyễn Thịnh Phong chỉ hộp đựng đan dược trong tay Nguyễn Thu Bình và nói: "Đây căn bản không phải viên đan bố mới lấy được. Hôm nay Đông Đông vào phòng anh chơi, sau đó tìm thấy viên đan này trong ngăn kéo. Tại sao anh chưa ăn mà lại nói dối bố là đã ăn?"

"... Ăn cũng vô dụng, chỉ tổ lãng phí."

"Anh ăn rồi mới có thể nói như thế được chứ! Anh không ăn, thế làm sao anh biết nó vô dụng với anh?"

Nguyễn Thịnh Phong thở dài một hơi: "Thu Bình, bố còn nhớ lúc ban đầu khi anh biết nếu được sắc phong làm thần Xui Xẻo thì có thể điều khiển được vận xui, anh rất vui vẻ, cũng rất cố gắng. Ngày nào anh cũng tu luyện, luyện từ sớm đến tối muộn, lúc không tu luyện sẽ đi hái linh quả trên núi để ăn. Anh là đứa trẻ cố gắng nhất mà bố từng thấy... Nhưng hơn một trăm năm trước, anh nói pháp lực của anh bị mắc kẹt, từ đó trở đi bố cũng không còn thấy anh cố gắng như vậy nữa."

"Chẳng lẽ anh không muốn được sắc phong thành thần, không muốn nắm giữ vận xui của mình hay sao? Chẳng lẽ anh muốn để vận xui quấn lấy anh cả đời, khiến anh mãi mãi không thể tiếp xúc với người khác, mãi mãi mang đến điều không may cho người khác hay sao?"

Gương mặt Úc Hoàn nằm trên giường bệnh hiện lên trong đầu, Nguyễn Thu Bình run rẩy nói: "Con không muốn, con không muốn mang đến điều không may cho người khác..."

"Vậy thì ăn viên đan ngưng tụ linh hồn này cho bố!" - Nguyễn Thịnh Phong nói.

Nguyễn Thu Bình nhìn viên đan dược đó, vẻ mặt có hơi mù mờ: "... Ăn viên đan này xong, con sẽ không mang đến xui xẻo cho người khác nữa phải không? Ăn nó xong... Sau này nếu gặp tai nạn xe cộ, con có thể ngăn cản, cũng sẽ không khiến em ấy mất chân phải đúng không?"

Nguyễn Thịnh Phong không hiểu được lời con trai mình nói, nhưng vẫn mở miệng: "Ăn đi, ăn xong rồi thì tu vi sẽ tăng nhanh hơn, con sẽ tiến thêm một bước đến ngày được phong thần, cũng sẽ tiến thêm một bước đến ngày khống chế được vận xui của mình."

Nguyễn Thu Bình chậm rãi đưa viên đan vào miệng.

"Nuốt xuống." - Nguyễn Thịnh Phong nói.

Nguyễn Thu Bình nuốt viên đan xuống. Khoảnh khắc viên đan ấy rơi vào bụng Nguyễn Thu Bình, nơi đan điền trong cơ thể anh nháy mắt dâng lên một luồng linh khí dồi dào. Nguyễn Thu Bình dường như bất thình lình phản ứng lại, anh trợn tròn hai mắt: "Bố, con đi luyện công."

"Đi nhanh đi, luyện cho tốt vào nhé con trai! Mau chóng phát huy được tác dụng của đan dược!"

Nguyễn Thu Bình quay đầu, di chuyển đến nơi anh thường xuyên luyện công trong rừng trong chớp mắt.

Gương mặt Nguyễn Thu Bình biến sắc. Anh lảo đảo bước tới một gốc cây, dùng tay trái vịn lên thân cây, tay phải cho vào cổ họng, cố gắng móc họng mình hòng nôn viên đan mình vừa mới ăn ra bên ngoài.

Mặc dù đã nôn viên đan đó ra, nhưng nó chỉ còn lại một phần ba, phần còn lại đã bị cơ thể Nguyễn Thu Bình hấp thụ.

Nguyễn Thu Bình ngồi dưới đất vận nội công, muốn ép hết viên đan dược giúp anh tăng tu vi kia ra. Gân xanh trên trán nổi lên, lá cây xung quanh bay loạn xoạn, những luồng khí bay tràn lan.

"Phụt..." - Nguyễn Thu Bình khạc ra máu.

Phần linh lực trong viên đan đã hòa vào cơ thể anh, không có cách nào có thể lấy nó ra.

Nguyễn Thu Bình dùng hết sức bình sinh, sử dụng linh lực mạnh tay đánh mình một chưởng. Anh bị đánh văng ra ngoài vì một chưởng đó, sống lưng đập lên thân cây, lại khạc ra một dòng máu tươi rồi ngã xuống đất.

Nhưng linh lực trên người anh vẫn chưa tan đi.

Anh không buông bỏ mà lại tiếp tục dùng nó để đập lên người mình. Nguyễn Thu Bình bị đập lên thân cây, bị nện xuống mặt đất, bị chính mình ném lên không trung rồi lại rơi xuống đất một cách tàn nhẫn. Lúc anh từ trên trời rơi xuống, một nhánh cây chợt đâm vào người anh. Đau đớn trong nháy mắt dâng lên như thể bị đâm xuyên qua tim, anh không ngừng ho ra máu.

Máu tươi từ miệng bắn ra, máu tươi trên sống lưng, tất cả đều chảy xuống mặt đất, đốt cháy những ngọn cỏ xanh thành một màu đen kịt.

Nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu.

Nguyễn Thu Bình cảm thấy cả người mình mất hết sức lực trong chớp mắt. Anh kiệt sức ngả người về sau, nằm trên đất ngắm nhìn trời cao. Viên đan kia quả thực là đan dược thượng hạng, nguồn linh lực to lớn tràn vào cơ thể anh một cách rối loạn rồi tiến hành dung hòa với tu vi vốn có của anh. Trạng thái cơ thể của Nguyễn Thu Bình bây giờ đã chạm đến mức tột cùng, anh vừa mới bị thương, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới phần linh lực kia.

Tu vi tăng lên nhiều hơn là một chuyện cực kì tốt đối với những vị tiên bình thường. Nhưng đối với Nguyễn Thu Bình mà nói, điều đó chỉ khiến anh thấy hoa mắt chóng mặt.

Nguyễn Thu Bình cứ nằm lặng yên trên đất như vậy, cũng chẳng cố gắng luyện công, cố gắng phát huy tác dụng của đan dược như bố anh nói.

Mà là giống như một trăm năm đã qua đi, mượn cớ đến đây tu luyện rồi nằm xuống đất ngẩn người.

Lúc Nguyễn Thu Bình còn rất nhỏ, anh từng cảm thấy vô cùng khổ sở vì vận xui trên người mình. Cho nên, bố nói cho anh, chỉ cần cố gắng tăng tu vi là anh có thể trở thành một "thần Xui Xẻo" chân chính. Sau khi trở thành thần Xui Xẻo, anh có thể khống chế vận xui một cách thành thạo. Giống như thần Gió có thể khống chế gió, thần Nước có thể khống chế nước, sau khi thành thần Xui Xẻo, vận xui sẽ trở thành sức mạnh và vũ khí, chứ không còn là đau khổ của anh nữa.

Cho nên anh bắt đầu tu luyện, cố gắng không ngừng nghỉ, thậm chí sẽ cố gắng đến mức ngất xỉu khi luyện công. Sau khi tỉnh, anh sẽ ăn đại vài món cho no bụng rồi tiếp tục luyện tập.

Cuộc sống như thế kéo dài một trăm linh sáu năm.

Trước năm thứ một trăm mười, anh vô tình đi lạc đến phòng cấm trong thư viện và khám phá ra một bí mật ít ai biết đến.

Đó là chuyện thần Xui Xẻo đời trước qua đời vào hơn một nghìn năm trước.

Thật ra không ai biết rốt cuộc vị thần đó chết như thế nào, mọi người đều nói tóm gọn lại là do ông "xui xẻo" mà chết. Dù sao chuyện thần tiên qua đời cũng là chuyện xui xẻo, cho nên mọi người nói ông chết do xui xẻo cũng không vấn đề gì.

Hóa ra, trong quyển sách ấy có ghi, thần Xui Xẻo trước kia tự sát.

Thậm chí ông còn mới tại chức được một năm thì đã moi tiên đan trong người mình rồi bóp nát nó ra.

Có lẽ bởi vì khi sinh ra, thần Xui Xẻo mang số khổ, cho nên lúc được sắc phong thành thần, ngay cả phương thức độ kiếp cũng không giống người khác.

Người khác độ kiếp, "kiếp" là "kiếp" của mình.

Thần Xui Xẻo độ kiếp, "kiếp" là mạng của người thân.

......

"Mình không thành thần, cũng không độ kiếp."

"Mình cứ mãi là một phế vật xui xẻo như giờ cũng ổn rồi."

Nguyễn Thu Bình ngửa đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nói.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đi. Bầu trời trên Thiên Đình đẹp hơn dưới nhân gian nhiều lắm, ngàn sao sáng chói, ngân hà ngập trời.

Nhìn một lúc, Nguyễn Thu Bình cảm thấy những đốm sao trên bầu trời đẹp như đôi mắt Úc Hoàn, vừa sáng vừa lấp lánh và trong veo ngời ngời.

Nguyễn Thu Bình bỗng dưng nhớ lại, vào lần đầu tiên anh gặp Úc Hoàn, khi đó Úc Hoàn mới năm tuổi. Anh nói trên người mình có vận xui, nhóc Úc Hoàn còn cực kỳ không tin, ngây thơ hồn nhiên lay tay anh rồi nói: "Lây vận xui của anh cho em đi."

Không ngờ rằng lời nói như sấm truyền, anh thực sự lây vận xui của mình cho cậu.

Nguyễn Thu Bình lại nhớ, trước lúc gặp tai nạn, Úc Hoàn từng nói với anh bằng vẻ mặt đầy mong đợi: Sau khi trưởng thành, em phải làm một chuyện rất quan trọng.

Rốt cuộc đó là chuyện gì nhỉ?

Nguyễn Thu Bình nghiêm túc suy nghĩ thật lâu mà vẫn không nghĩ ra được. Hơn nữa, anh cũng sẽ không biết đáp án.

Sau tai nạn, Úc Hoàn nằm giữa một vũng máu tươi, anh dùng hết toàn lực để sử dụng phép thuật cứu chữa cho cậu. Nhưng dù anh có cố gắng đến thế nào, kết quả vẫn là thất bại. Lúc ấy anh vừa cắt cổ tay mình, để máu của bản thân ăn mòn vòng tay, vừa oán hận vì sao pháp lực của mình yếu ớt như thế, Úc Hoàn bị thương mà anh chẳng thể làm điều gì.

Nguyễn Thu Bình nhớ lúc ấy anh rất tuyệt vọng. Trong lòng anh như chia ra làm hai nửa, một nửa điên cuồng căm thù chính mình, tại sao mình lại là một vị tiên phế vật yếu ớt đến như vậy, một nửa lại sâu sắc nhận ra, anh mãi mãi không thể sở hữu năng lực to lớn.

Trên bầu trời có vài vì sao lóe sáng.

Giống như là Úc Hoàn đang chớp mắt nhìn anh.

Nguyễn Thu Bình nhìn những ánh sao tựa ánh mắt Úc Hoàn, nói nhỏ:

"Nhóc Úc Hoàn, em thấy rồi đấy."

"Anh không thể lịch kiếp, cũng không thể thành thần, anh biết anh là một vị tiên phế đến nhường nào mà."

"Nhóc Úc Hoàn, em có biết anh ích kỷ và hèn hạ đến mức nào không? Vì để hấp thụ ấm áp trên người em, anh sẽ giả vờ không nhìn thấy bất hạnh của em. Anh bỉ ổi lắm, vốn dĩ không thể so với ông già Noel ở thế giới của bọn em được."

"Nhóc Úc Hoàn, anh cũng không phải đích đến của em đâu. Anh nghĩ rồi, anh thậm chí còn không phải là chướng ngại vật của em. Anh là ngọn núi lớn đột nhiên xuất hiện khi em đang chạy bộ, sau đó ngăn cản hết con đường em đi."

"Nhóc Úc Hoàn, em không biết anh rốt cuộc muốn làm gì với em mà vẫn đợi anh năm này qua năm khác, còn coi anh là người quan trọng. Em rất thông minh, nhưng chỉ có mỗi chỗ này là ngốc nhất thôi. Ngốc nghếch đến nỗi không hiểu rõ người ta, mà đã nghĩ người xấu là người tốt."

"Nhóc Úc Hoàn, anh xin lỗi. Anh nói anh mua kẹo cho em mà cũng không giữ lời được, anh không làm nổi một việc gì hết. Thật ra sau đấy anh đi mua kẹo, nhưng anh sợ em ăn kẹo anh mua sẽ lại gặp xui xẻo, cho nên anh không mua cho em nữa."

"Nhóc Úc Hoàn, anh xin lỗi, sau này anh không thể chơi với em được rồi."

"Sau khi trưởng thành, anh không thể đi uống rượu với em. Sau khi em đỗ đại học A, anh cũng không thể đi ăn bánh mì ở đó cùng em được nữa."

"Thật ra thì anh vốn không nên mơ mộng tiếp xúc với em."

"Thật xin lỗi, anh sai rồi."

"Anh sẽ cách em thật xa."

"Anh sẽ không mang đến xui xẻo, cũng không mang thêm đau khổ cho em nữa."

"Anh xin lỗi."

"Anh xin lỗi."

"Anh xin lỗi."

......

Nguyễn Thu Bình hết lần này đến lần khác nói xin lỗi với khoảng trời đêm trên kia.

Khoảng chừng mấy chục lần hoặc mấy trăm lần, anh nói đến khi giọng mình cũng lạc mất.

"... Anh xin lỗi."

Lần mở miệng cuối cùng, anh đã không thể phát ra âm thanh nào nữa.

Nguyễn Thu Bình cong người, co rúm trên mặt đất, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật khóc nức nở.