"Giờ nhóc không ngủ thì định làm gì? Tí nữa mấy cửa hàng trên phố cũng đóng hết, chúng mình ngồi một chỗ buôn chuyện hả?"
"Nói chuyện cũng được, đánh bài cũng được, xem tivi cũng được... Chỉ cần không ngủ là được."
Nguyễn Thu Bình không hề buồn ngủ tí nào, nhưng anh nghe Úc Hoàn nói như vậy, tự dưng cảm thấy mí mắt trùng xuống.
Có lẽ đây chính là tâm lý chống cự của cơ thể?
"Đúng rồi, chúng mình đi ra biển đi!" - Ánh mắt Úc Hoàn long lanh - "Từ chỗ này đi đến biển mất bảy tiếng. Đến lúc chúng mình đến nơi thì có thể ngắm được mặt trời mọc."
Nguyễn Thu Bình có sức sống hơn hẳn: "Được đấy, bọn mình ngủ trên xe một lát cũng được."
"Không được ngủ. Chúng mình phải bù đủ tám tiếng năm mươi phút." - Úc Hoàn nghiêm túc nói.
"Ờ." - Nguyễn Thu Bình thở một hơi thật dài.
Ngay sau đó, Úc Hoàn cầm tiền xu đi vào bốt điện thoại công cộng để gọi điện.
"Em vừa gọi xe taxi." - Sau khi quay lại, Úc Hoàn giải thích.
Nguyễn Thu Bình nheo mắt lại, phát hiện đầu mối: "Điện thoại của nhóc đâu? Lúc ra khỏi nhà nhóc bảo nhóc mang theo điện thoại để có thể báo an toàn về cho gia đình cơ mà. Tại sao bây giờ lại dùng điện thoại công cộng?"
Vốn dĩ anh cũng thấy hơi khó hiểu, sao Úc Hoàn đi lâu như vậy rồi mà người nhà vẫn chưa gọi điện cho thằng bé.
Úc Hoàn thấy không gạt được nữa, bèn trung thực nói: "Trước khi ra ngoài em ném điện thoại vào trong bụi cỏ rồi... Trên điện thoại có bật định vị, nếu mang theo thì chúng mình sẽ bị tìm thấy rất nhanh, cũng không đi đâu được."
"Nhưng mà... Nhưng mà em ghi lại lời nhắn trong điện thoại rồi. Em bảo em tự ra ngoài chơi, chơi xong thì về, bảo bọn họ không cần tìm em..." - Giọng nói của cậu bé càng ngày càng nhỏ, đến cuối câu còn bé đến mức không nghe được.
Nó nắm lấy tay Nguyễn Thu Bình, ngẩng đầu nhìn anh rồi cẩn thận hỏi: "Nguyễn Nguyễn, anh giận em à... Em xin lỗi... Chỉ là em muốn đi ra ngoài với anh, với cả không muốn bị bắt..."
Nguyễn Thu Bình thở dài, rốt cuộc vẫn không có cách nào gây khó dễ cho Úc Hoàn: "... Lần sau không được phép làm như vậy."
Đôi mắt Úc Hoàn cong lên: "Vâng, Nguyễn Nguyễn!"
Còn phải mất một lúc nữa xe taxi mới đến. Ngay lúc này, sạp ném đĩa bay bên cạnh đang chuẩn bị thu dọn đã thu hút sự chú ý của Nguyễn Thu Bình.
"Anh zai ơi, muốn chơi không? Mười đồng một lần, nếu cậu may mắn đạt phần thưởng cao nhất, cậu thoải mái chọn lựa đồ trong quán chúng tôi."
"Anh muốn chơi không?" - Úc Hoàn vừa nói, vừa rút tiền trong ví ra.
Nguyễn Thu Bình xua tay: "Anh nào dám chơi trò này."
Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn Úc Hoàn, hăng hái nói: "Nhóc chơi thử đi, để anh xem người may mắn có thể ngăn cản vận xui của anh chơi trò này sẽ như thế nào?"
Úc Hoàn nhìn đĩa quay, sau đó nói nhỏ với Nguyễn Thu Bình: "Cái trò đĩa quay này thật ra đều bị dàn xếp hết rồi, chơi cái này chẳng thà chơi trò đối diện kia kìa."
Nguyễn Thu Bình nhìn về phía đối diện, đó là một sạp trò chơi lắc xúc xắc. Luật chơi rất đơn giản nhưng cũng rất khó. Mỗi người có một cơ hội tung xúc xắc, tung được mặt sáu thì đạt thưởng lớn, sau ba lần tung, nếu điểm tổng lớn hơn mười lăm thì có thể chọn quà tùy thích.
Úc Hoàn chơi ba lần, tung được ba mặt sáu.
Nguyễn Thu Bình trợn mắt há hốc mồm - Đây chính là năng lực của thần May Mắn đấy hả?
"Nguyễn Nguyễn chọn quà đi." - Úc Hoàn nói.
Nguyễn Thu Bình đứng trong gian hàng nhìn một lúc lâu, cuối cùng cầm lấy một cái vòng ngọc có hoa văn lá cây. Đúng lúc anh cũng đang thiếu một món đồ trang sức phối với quần áo, sau này trên Thiên Đình có hoạt động gì lớn, anh cũng có thể mặc trường bào với phụ kiện này.
"Mắt nhìn của anh zai tốt quá, cái vòng ngọc này là loại ngọc hòa điền thượng hạng đấy!" - Chủ sạp cất vòng ngọc vào trong túi rồi đưa cho Nguyễn Thu Bình.
Có phải ngọc hòa điền thật hay không thì khó nói, nhưng Nguyễn Thu Bình thích nó là được.
Hơn nữa, vòng tay... Úc Hoàn...
Nguyễn Thu Bình cảm thấy chiếc vòng ngọc trong tay càng trở nên quý báu. Vốn dĩ anh định phải cầm nó thật cẩn thận, nhưng lại sợ vận xui của mình sẽ khiến nó bị rơi hoặc bị đυ.ng vỡ, cho nên bèn đưa cho Úc Hoàn: "Nhóc cầm hộ anh trước, bao giờ anh đi thì đưa cho anh."
Úc Hoàn cẩn thận cầm chiếc vòng ngọc này.
Đúng lúc đó, xe taxi mà Úc Hoàn gọi đã đến. Đó không phải xe taxi thông thường, mà là loại taxi tư nhân cao cấp sang trọng, phiên bản mở rộng được thiết kế riêng. Úc Hoàn kéo Nguyễn Thu Bình ngồi lên xe, chỉ vào tivi, đồ ăn vặt và máy chơi game trong đó cho anh: "Có mấy thứ này, chúng mình ngồi chơi bảy tiếng cũng không chán!"
Mà Nguyễn Thu Bình chỉ nhìn thấy chiếc ghế ngồi thật dài, có thể làm giường ngủ bên cạnh.
Tiếp theo, hai người bắt đầu dốc hết sức để thức đêm.
Lúc 10 giờ, hai người vẫn còn khỏe, mở phim rồi bắt đầu xem.
Lúc 12 giờ, hết phim, sắc mặt hai người có hơi mệt mỏi.
Rạng sáng 1 giờ 10 phút, hai người ghép đôi chơi trò chơi, đã đánh đến cửa thứ 16. Boss lớn trong game đánh bồm bộp vào hai người, hai người vừa ngáp vừa tạch tạch cạch cạch, chậm chạp bấm nút tấn công. Chỉ trong chốc lát, nhân vật mà hai người điều khiển trong game ngã xuống vũng máu, chơi thua.
Rạng sáng 1 giờ 45 phút, bọn họ lại chơi lại cửa này. Chẳng qua là không còn bị quái vật gϊếŧ chết nữa, mà là mí mắt Úc Hoàn sụp hết cả xuống, nhân vật của cậu nhóc rơi thẳng xuống nước rồi chết chìm.
Rạng sáng 1 giờ 56 phút, tay cầm chơi game trong tay Úc Hoàn tuột xuống, đầu Úc Hoàn đập bụp vào chỗ tựa lưng mềm mại đằng sau, chìm vào giấc ngủ say.
Rạng sáng 2 giờ, Nguyễn Thu Bình ôm lấy Úc Hoàn, ngáp một cái rồi nằm lên chiếc ghế có thể làm giường, ngủ mất.
Rạng sáng 5 giờ, Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn bị lái xe đánh thức.
Nguyễn Thu Bình khó khăn mở mắt ra: "Đã tới, bờ biển chưa?"
"Em ngủ... lúc nào vậy?" - Đầu Úc Hoàn hình như hơi đau.
"Gọi điện thoại cho bố." - Lái xe trùm đầu, đưa điện thoại cho Úc Hoàn, hung hăng dữ tợn nói - "Nói cho bố mày, nếu không thể cầm năm mươi triệu đến đây trước ngày mai, tao sẽ chém đứt đầu mày rồi gửi về cho ông ta."
Nguyễn Thu Bình: ???
Nguyễn Thu Bình quan sát xung quanh, chợt phát hiện nhà máy bỏ hoang mà bọn anh đang ở có chút quen thuộc. Nhìn thêm một lần nữa, anh mới nhớ ra chỗ này giống y đúc nhà máy bỏ hoang - nơi anh hạ phàm và gặp Úc Hoàn lần đầu tiên.
Anh quan sát đại khái cái tên lái xe bắt cóc người đang đội "mũ trùm đầu" bằng túi ny lông này một phen.
Lúc lên xe, bên trong có vách ngăn, bọn anh không thấy rõ mặt mũi lái xe. Bây giờ nhìn với một khoảng cách gần, anh mới phát hiện ra cái tên bắt cóc đang đội túi ny lông này có đôi mắt giống y hệt tên đồ tể mổ lợn phi pháp đã đuổi bọn anh ngày đó.
"Mau khai số của bố mày ra!" - Tên bắt cóc không nhịn được nói.
Úc Hoàn khai ra một dãy số.
Tên bắt cóc cầm điện thoại, nghe một lúc rồi mất hết kiên nhẫn rống lên: "Đm mày lừa bố mày à?! Sao không gọi được số này?"
Úc Hoàn cụp mắt nói: "Ông ấy hơi bận, gọi vài lần mới nghe."
Tên bắt cóc đi đi lại lại, không nhịn được mà bắt đầu gọi lại.
Lúc tên kia đã đi xa, Nguyễn Thu Bình hỏi nhỏ Úc Hoàn: "Anh thấy tên bắt cóc quen mắt thế nhỉ, hình như bọn mình gặp rồi. Nhóc có nhớ không?"
"Chính là cái tên chủ nhà máy gϊếŧ mổ phi pháp kiêm đồ tể." - Úc Hoàn ngừng một chút rồi nói - "Lúc ấy em có tố cáo ông ta, trước khi ông ta vào tù còn uy hϊếp em. Không ngờ gọi xe thôi mà lại gặp lại rồi."
Nguyễn Thu Bình dường như cũng có thể tưởng tượng ra đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi chủ nhà máy gϊếŧ mổ phi pháp bị tố cáo, sắp đối mặt với phá sản và nhà tù, trong lòng luôn luôn oán hận người nhà họ Úc đã tố cáo hắn. Sau khi ra tù, hẳn đổi sang làm lái xe, không ngờ lại gặp được kẻ thù. Lòng xấu trong hắn tức khắc nổi lên, hắn tìm tạm một chiếc túi ny lông, đυ.c ra mấy lỗ tròn rồi trùm lên mặt để thực hiện hành vi bắt cóc.
Xem xét từ đầu chí cuối, chuyện này đều là trùng hợp. Nếu không phải vì cực kỳ xui xẻo, bọn anh sao có thể gặp được chuyện hoang đường thế này?!
Hầy...
Nguyễn Thu Bình thở dài một hơi.
Vốn dĩ anh còn đang nghĩ, hôm nay hạ phàm không bị trộm tiền, xe không hỏng, thuyền hải tặc không lật, anh cũng không rơi từ trên trời xuống khi ngồi trên đu quay khổng lồ... Anh không gặp bất kỳ chuyện nào trông có vẻ xui xẻo cả, trong lòng còn thấy vui vẻ lắm. Không ngờ bao xui xẻo nó tích hết lại vào chuyện này.
......
Tên đồ tể dưới lốt kẻ bắt cóc gọi điện thoại cả nửa giờ mà vẫn không ai bắt máy, Nguyễn Thu Bình nhìn mà sốt ruột dùm hắn. Đầu óc tên bắt cóc rốt cuộc cũng nảy ra được một ý. Hắn chụp vài tấm hình của Úc Hoàn, sau đó gửi chúng cho số điện thoại kia.
Đợi chừng hơn mười phút, điện thoại của tên bắt cóc mới vang lên.
Hắn nói thời gian giao dịch, địa điểm và số tiền chuộc với người gọi đến, sau đó cầm điện thoại đi tới đá chân Úc Hoàn rồi cười nói: "Mau, khóc mấy tiếng cho bố mày nghe đi, bố mày còn tưởng tao lừa đảo ông ta đấy!"
Úc Hoàn đợi hắn ta đưa điện thoại lại gần mình, sau đó dùng đầu húc cho điện thoại rơi xuống đất. Nó la lớn: "Ở nhà máy gϊếŧ mổ phi pháp bị tố cáo hồi xưa. Số 305 phố Lục Lâm khu Trường Bình!"
Tên bắt cóc luống cuống tay chân nhặt điện thoại lên sau đó cúp máy. Hắn ta rống lên một tiếng: "Con mẹ mày thằng chó con, muốn chết hả! Bố mày có bị bắt thì cũng phải đập mày ra bã!"
Hắn vừa mắng, vừa nâng chiếc bàn gỗ bên cạnh lên để đập vào đầu Úc Hoàn ——
"Ầm!"
Úc Hoàn sợ, cả người run lên. Nó nơm nớp lo sợ mở mắt ra, chỉ thấy Nguyễn Thu Bình đang chống hai tay, cả người đứng ngăn trước mặt nó, bả vai khuỵu hết xuống. Sắc mặt anh trầm đi, giọt máu đỏ thẫm chảy xuống bên tóc mai, nhỏ xuống những cái chân bàn đang nằm la liệt dưới đất.
Nguyễn Thu Bình cười một tiếng. Dù pháp lực của anh yếu kém, nhưng anh vẫn thừa sức cắt đứt sợi dây đang trói mình lại.
Nhưng hành động của anh đã chọc tức tên bắt cóc. Hắn vứt phần chân bàn trong tay ra, xoay người cầm lấy chiếc búa ngay gần đó.
"Úc Hoàn, nhắm mắt lại." - Nguyễn Thu Bình nhẹ nhàng nói.
"... Anh... Anh bị thương..." - Úc Hoàn trợn trừng mắt, nước mắt lã chã chảy ra không ngừng, ngay cả môi cũng run hết cả lên.
Nguyễn Thu Bình giơ tay lau qua mặt. Anh nhìn vết máu trên tay, đặt mu bàn tay về sau lưng, sau đó nhìn Úc Hoàn và nói lại lần nữa:
"Ngoan, nghe lời anh, nhắm mắt lại."
Úc Hoàn cắn răng, cả người run bần bật mà nhắm mắt lại.
Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn tên bắt cóc đang cầm búa bước tới, nhanh chóng đè tay lên vòng tay rồi ấn nút chức năng ẩn thân.
Tên bắt cóc bị dọa cho sợ đến ngây ngẩn cả người. Hắn trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ trước mặt biến mất, dường như còn đang nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.
Hắn đi đi lại lại một vòng, ánh mắt đều ngẩn cả ra. Tên bắt cóc cầm búa thật chặt bằng hai tay, giơ lên trước mặt mình, tuy trong lòng có hơi run nhưng vẫn lớn tiếng hô lên: "Mày... ra... đây! Đừng có làm trò hề với tao! Đi ra!"
"Không ra đúng không? Vậy bố mày gϊếŧ cái thằng nhỏ..."
"Ầm!" - Cơn đau bất thình lình nhói lên ở sau đầu. Mọi thứ trước mắt tên bắt cóc tối sầm lại, hắn ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
Nguyễn Thu Bình ném gậy gỗ trong tay xuống đất, sau đó ấn nút tắt trạng thái tàng hình.
Anh bước từng bước tới trước mặt Úc Hoàn, ngồi xổm trên đất rồi cởi trói cho cậu bé. Anh dịu dàng nói: "Nhóc Úc Hoàn, mở mắt ra được rồi."
Lông mi Úc Hoàn run rẩy, đang chuẩn bị mở mắt ra thì cả người lại mềm nhũn, sau đó ngã xuống đất.
Nguyễn Thu Bình sửng sốt.
Chuyện gì vậy?
Đúng lúc này, có tiếng bước chân càng ngày càng vang lên rõ ràng.
Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra trợ giảng Kỳ Nguyệt đang chậm rãi bước tới chỗ anh.
Trên khuôn mặt anh ta không để lộ bất kỳ biểu cảm gì, mà chỉ mở miệng nói:
"Nguyễn Thu Bình, cậu phạm luật."