Nguyễn Thu Bình:... Không phải, nhóc nghe anh giải thích cái...
Ơ?... Từ từ, vì sao anh phải giải thích?
Nguyễn Thu Bình ho một tiếng, thoải mái chỉ vào Nguyễn Đông Đông đang nghịch bùn bên cạnh: "Làm quen tí nhé, đây là em gái đáng yêu vô địch, xinh gái nhất trần đời của anh - Nguyễn Đông Đông. Nói chính xác hơn, anh không nuôi ẻm, là bố mẹ anh nuôi. Anh chỉ đang tạm thời trông nom ẻm thôi."
Khụ khụ... Sao anh vẫn vô tình giải thích cho thằng nhóc này nhỉ?
Nghe thấy tên mình, Nguyễn Đông Đông lập tức quay đầu lại để cười với Nguyễn Thu Bình, lộ ra khuôn mặt dính không ít bùn.
Ôi chao, khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái anh dính bùn nom đáng yêu biết bao.
Từ từ đã.
Nguyễn Thu Bình đứng trước mặt Nguyễn Đông Đông, híp mắt ngăn cản Úc Hoàn: "Cảnh cáo nhóc trước, cho dù em gái anh có dễ thương đến thế nào, nhóc cũng không được có những suy nghĩ không nên có đấy!"
Úc Hoàn bé liếc Nguyễn Đông Đông đang dính bùn khắp người, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ và lạnh lùng.
......
Nguyễn Thu Bình thử lấy tay vỗ vỗ cửa sắt đang đóng chặt, sau đó quay đầu nhìn Úc Hoàn đang đứng bên trong và hỏi: "Bây giờ nhóc còn muốn bỏ nhà ra đi à?"
Úc Hoàn bé lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh: "Không đâu, em trưởng thành rồi, không ngây thơ như trước nữa."
Nguyễn Thu Bình không nhịn được bật cười.
Úc Hoàn nhíu mày: "Anh cười gì đó?"
"Khụ khụ... Không, không có gì."
Đại khái là nhìn thằng nhóc mới có sáu tuổi nói trưởng thành với cái vẻ bình tĩnh như vậy, anh thấy rất vi diệu.
"Thế nhóc có thể tự do ra ngoài không?" - Biệt thự vắng vẻ như thế, cửa cũng khóa chặt, đã thế còn có bảo vệ cứ cảnh giác nhìn sang bên này.... Nhìn thế nào cũng thấy Úc Hoàn không được tự do mấy.
Úc Hoàn thực sự cúi đầu, sau đó hơi lắc đầu một cái.
"Chờ em chút, em bảo bọn họ cho anh vào." - Úc Hoàn nói.
Ngay sau đó, Nguyễn Thu Bình đã thấy Úc Hoàn xoay người lại, nói gì đó với bảo vệ bên cạnh.
Vẻ mặt của người bảo vệ vẫn rất bình tĩnh, sau đó lắc đầu.
Úc Hoàn lại nói gì đó, còn làm động tác tay ra hiệu bảo vệ cúi người xuống.
Anh ta cúi xuống, Úc Hoàn ghé vào tai nói một câu với anh ta. Sau đó, nó móc trong túi ra một thứ nho nhỏ, vừa sáng vừa trong suốt như kim cương rồi nhét vào lòng bàn tay phải của bảo vệ.
Bảo vệ do dự một chút. Mấy giây sau, anh ta siết chặt tay phải của mình rồi mở cổng cho Nguyễn Thu Bình với khuôn mặt không mấy tự nhiên.
Nguyễn Thu Bình trợn mắt há mồm.
......
Trên đường đi vào biệt thự, Nguyễn Thu Bình không nhịn được, vẫn phải hỏi Úc Hoàn: "Nhóc vừa làm gì đó?"
"Em cho anh ta viên kim cương đính trên tay áo, vì em muốn anh ta cho anh vào." - Úc Hoàn dừng lại một chút rồi lại nói - "Gọi tắt là hối lộ."
Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn, có chút muốn nói rồi lại thôi. Úc Hoàn bé cúi đầu, hàng lông mi đen nhánh tạo thành một bóng mờ dưới nắng hè. Nó khẽ nhấp môi, lại liếc qua Nguyễn Đông Đông vẫn đang nghịch bùn trong vườn hoa sau nhà, vẻ mặt hiện lên sự trào phúng không hợp lứa tuổi: "Sao thế, anh thấy em không hề hồn nhiên trong sáng, ngây thơ hồn nhiên như em gái anh đúng không?"
"... Ờ."
Nguyễn Thu Bình ngẩn người, gật đầu một cái.
Úc Hoàn bé con không ngờ Nguyễn Thu Bình gật đầu thật. Nó trợn to mắt, há miệng nhưng không nói được gì, rồi lại nhanh chóng ngậm miệng thật chặt. Nó xoay người, không thèm quay đầu lại mà cứ chạy một mạch lên trên tầng.
Nguyễn Thu Bình đuổi theo nó: "Nhóc chờ anh một tí nào!"
"Đi chơi với đứa em gái hồn nhiên trong sáng của anh đi!" - Úc Hoàn lạnh lùng nói.
Nguyễn Thu Bình cúi đầu xuống, khẽ nở nụ cười.
"Anh đang cười nhạo em hả?" - Úc Hoàn nghiêng đầu, có hơi tức giận.
"Sao thế được." - Nguyễn Thu Bình vặn lại - "Chẳng qua là anh thấy nhóc đáng yêu phết."
Đôi mắt của Úc Hoàn bé con trợn to, hai tai bắt đầu đỏ lên, sau đó cả khuôn mặt nho nhỏ của nó cũng đỏ bừng. Nó chớp mắt như thể hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một cách dè dặt: "... Đáng yêu hơn em gái anh không?"
"Không đâu." - Nguyễn Thu Bình trả lời không chút do dự.
Mắt thấy Úc Hoàn bé lại sắp giận hờn, Nguyễn Thu Bình vội vàng bổ sung: "Nhưng nhóc chắc chắn là bé trai đáng yêu nhất thế giới."
Sắc mặt của Úc Hoàn lúc này mới khá hơn một chút. Nguyễn Thu Bình yên tâm thở phào nhẹ nhõm rồi lau mồ hôi trên trán. Vào lúc này, anh cảm thấy mình suýt chút nữa đã hóa thân thành người thầy bị hai đứa con nít trong lớp mẫu giáo tranh giành trái phải.
Nhưng mà...
Nguyễn Thu Bình nhìn cái ót tròn tròn của Úc Hoàn bé con, thầm nói nhỏ trong lòng:
"Nhưng mà bây giờ, rốt cuộc đứa bé này cũng có dáng vẻ hoạt bát thơ ngây như những đứa trẻ bình thường khác."
......
Nguyễn Thu Bình ngồi trong vọng lâu cách Nguyễn Đông Đông không xa. Anh vừa cúi đầu uống nước trái cây mà người giúp việc vừa mang lên, vừa nhìn xung quanh biệt thự lớn này rồi hỏi: "Bố mẹ nhóc đi làm rồi à? Bao giờ về nhà?"
"Bọn họ không ở nhà, em ở một mình." - Úc Hoàn nói.
Nguyễn Thu Bình có chút không tin nổi: "Một mình nhóc ở á? Sao lại như thế được?"
Úc Hoàn cúi đầu tu một hớp nước trái cây, sau đó nói: "... Chỗ này có bà vυ', người giúp việc, cũng có giáo viên cứ đúng giờ là tới dạy kèm tại nhà. Em ở một mình chả có gì không tốt."
Nguyễn Thu Bình nhíu mày. Sao anh cứ thấy cái nhà này kỳ quái.
"Bọn anh không thấy lạnh à?" - Úc Hoàn đột nhiên hỏi.
"Lạnh á?"
Úc Hoàn chỉ vào áo ngắn tay trên người Nguyễn Đông Đông: "Bây giờ là tháng mười rồi."
Lúc này Nguyễn Thu Bình mới phát hiện ra, bảo vệ, người giúp việc và cả Úc Hoàn đều mặc áo khoác. Chỉ có mình anh và Nguyễn Đông Đông mặc áo ngắn tay với váy như hai kẻ ngốc vậy.
Dù gì anh cũng là thần tiên sống hơn hai trăm năm, tí lạnh này anh chịu được. Nhưng Nguyễn Đông Đông không có chút năng lực gì, không biết nó có chịu được không khí lạnh hay không.
"Nhà nhóc có quần áo ấm mà Đông Đông mặc được không?" - Nguyễn Thu Bình hỏi.
Úc Hoàn gật đầu.
Anh đứng lên, gọi Nguyễn Đông Đông: "Đông Đông, không chơi nữa, chúng ta đi tắm rồi thay quần áo nào!"
Nguyễn Đông Đông nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình. Cô bé bỗng dưng nghĩ đến gì đó, mặt mũi đầy vẻ hưng phấn rồi gọi một tiếng "anh". Sau đó cô bé giơ tay lên, ném một quả cầu toàn bùn là bùn vào người Nguyễn Thu Bình.
Sau khi bị ném trúng, anh kêu lên một tiếng vô cùng thái quá: "Ựa! Anh chết rồi-". Sau đó Nguyễn Thu Bình ngã lăn ra đất.
Nguyễn Đông Đông vui vẻ vỗ tay cười khanh khách.
Nguyễn Thu Bình đứng lên, tiếp tục bước tới gần Nguyễn Đông Đông. Cô bé lại ném bùn lên người anh, mà anh cũng rất phối hợp ngã xuống đất giả chết.
Trong chốc lát, hai anh em đã chơi đi chơi lại được tám hiệp.
"Không thấy bận à?" - Úc Hoàn quay đầu đi, không thèm nhìn bọn họ nữa. Nó nói nhỏ: "Chán quá đi... Ấu trĩ muốn chết."
"Bẹp!" - Có một thứ bỗng dưng rơi trúng đầu Úc Hoàn.
Úc Hoàn hơi sửng sốt. Sau đó nó vừa che đầu mình, vừa nhìn về tên đầu sỏ đã ném bùn - Nguyễn Đông Đông.
Hình như cô bé cũng nhận ra mình ném sai người, hơn nữa người đó còn hung dữ lườm mình. Cô bé hơi sợ, lập tức đứng tại chỗ siết chặt tay, không nói gì cả.
Úc Hoàn tiếp tục nhìn chằm chằm Nguyễn Đông Đông với vẻ rất hung dữ. Cô bé bị dọa sợ run cả người, lạch bà lạch bạch chạy đến sau lưng anh trai mình.
"Anh ơi... cái anh kia đáng sợ quá..."
Nguyễn Đông Đông nói nhỏ. Cô bé nói xong thì lại phát hiện sắc mặt của cái anh kia càng đáng sợ hơn.
Nguyễn Thu Bình lập tức cảm thấy không ổn. Không được, anh mà không làm gì, hai đứa con nít này có khi sẽ đánh nhau luôn.
Nguyễn Thu Bình vội vàng nói với Nguyễn Đông Đông: "Đông Đông mau nói xin lỗi với anh kia đi."
Nguyễn Đông Đông chạy đến trước mặt Úc Hoàn, ngoan ngoãn cúi người nói xin lỗi: "Anh ơi, xin lỗi anh ạ..."
"Ai là anh của cậu?" - Úc Hoàn bé con cảm thấy không cảm kích tí nào.
Nguyễn Thu Bình thở dài, con nít khó dỗ thật sự.
Anh tới gần Úc Hoàn, nhìn qua chỗ bị ném trúng của nó rồi hỏi nhỏ: "Có đau không?"
Giọng nói của Úc Hoàn rất bé: "... Hơi hơi."
Nguyễn Thu Bình giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa nơi bị ném trúng trên đầu nó: "Xoa xoa một tí có đỡ tí nào không?"
"Đỡ hơn tí rồi..."
Nguyễn Thu Bình xoa cho nó một lúc, sau đó học cách an ủi mà mẹ thường dùng với Nguyễn Đông Đông: "Phù... phù... Không đau, đau đau bay đi."
"... Ấu trĩ quá." - Úc Hoàn đỏ ửng lỗ tai.
Nguyễn Đông Đông đứng cách đó không xa trừng mắt nhìn cảnh này. Cô bé bỗng dưng nhấc đôi chân nhỏ bé của mình để chạy tới, dừng lại trước mặt Úc Hoàn.
Cô bé giơ tay phải đỏ ửng của mình vì lỡ cầm phải đá trong lúc nghịch bùn, sau đó nhìn Nguyễn Thu Bình và nói: "Anh, em cũng đau, muốn xoa xoa, muốn thổi phù phù nè."
"Phù..."
Nguyễn Thu Bình tiến đến thổi thổi tay cô bé.
"Còn phải xoa xoa nữa..."
Nguyễn Thu Bình do dự một chút rồi nói: "Đông Đông, em tự xoa được không, anh không thể chạm vào em."
"Tại sao? Tại sao, tại sao anh không thể chạm vào em?"
Nguyễn Thu Bình há miệng, không biết nên giải thích như thế nào.
Nguyễn Đông Đông bĩu môi, giọng nói tủi thân vô cùng: "Đến bây giờ anh vẫn chưa bao giờ chạm vào em... Đến bây giờ cũng không ôm em, tay em đau đau, anh... Anh không xoa xoa cho em, nhưng lại xoa xoa cho người khác..."
Khó khăn lắm Nguyễn Đông Đông mới nói được một đoạn dài đến vậy. Cô bé nhìn Nguyễn Thu Bình, rồi lại nhìn Úc Hoàn, vành mắt đều đỏ hết cả lên. Ấy thế mà lúc này, cô bé còn nghe thấy tiếng cười lạnh nhạt của Úc Hoàn.
Nguyễn Đông Đông cắn môi, bỗng dưng đi lên, thở phì phò rồi đẩy nhẹ Úc Hoàn, lớn tiếng: "Cậu đi ra, đây là anh trai tôi, không phải anh trai cậu!"
Úc Hoàn không hề đề phòng, khi bị đẩy một chút thì ngả người về phía sau, may có Nguyễn Thu Bình đỡ nên mới không ngã. Nó nhìn dáng vẻ của Nguyễn Đông Đông, rồi lại nghĩ đến chuyện Nguyễn Thu Bình nói cô bé đáng yêu nhất trần đời, trong phút chốc cũng thấy tức giận.
Em gái đáng yêu nhất trần đời gì chứ, đây là cô em gái đáng yêu nhất trần đời của anh đấy hả?
Anh thích đứa con nít vừa ồn ào vừa ngốc nghếch này hả?!
Đã thế còn chơi ném bùn cùng nó, vui chỗ nào vậy... Bị nó ném nhiều như thế cũng không đau, bị ném bẩn cả người còn cười vui cười vẻ... Sao anh thích nó như thế cơ chứ?
Úc Hoàn bé con càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận. Nửa tiếng trước, "đứa trẻ sáu tuổi bao lớn" còn nói nó đã trưởng thành, không ngây thơ như vậy, vào giờ phút này đã hoàn toàn đánh mất lý trí. Nó la om sòm với Nguyễn Đông Đông:
"Tôi không đi, sao tôi phải đi! Cậu là em gái anh ấy thì sao? Anh cậu không xoa tay cậu nhưng lại xoa đầu tôi này. Anh cậu không chạm vào cậu nhưng lại chạm vào tôi rồi này. Anh cậu không ôm cậu nhưng ôm tôi rồi này, anh cậu..."
Úc Hoàn bé con vừa nói, vừa nghiêng đầu qua thơm bẹp một cái vào má Nguyễn Thu Bình, sau đó tức giận nói tiếp: "... Anh cậu bị tôi thơm rồi này, cậu đã thơm anh cậu chưa? Thơm chưa?!"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Đông Đông khóc "òa" lên một tiếng.