Ta Trở Thành Tuỳ Tùng Của Nữ Nhân Vật Phản Diện

Chương 3: Quyển 1: Gia Đình Nhân Vật Phản Diện

Mai Hoa Ti là cơ quan giám sát tình báo của triều đình, mẫu thân hắn nắm giữ chức vụ đặc biệt, rất có quyền thế, lần này lập công đã lập tức muốn giải quyết hôn nhân đại sự của nhi tử.

Từ mẫu trong lúc bất tri bất giác đã vô tình đưa đến bùa đòi mạng cho nhi tử!

- Vọng nhi, một khi quý phi nương nương muốn làm chuyện gì, mặc kệ đúng sai, chúng ta nhất định phải chấp hành.

Khuôn mặt Diêu Mạn trầm ngưng, giọng nói chém đinh chặt sắt.

Nhắc đến nương nương, nàng giữ kín như bưng, vừa tôn kính, nhưng lại e ngại.

Đích nữ của môn phiệt đệ nhất thiên hạ, Hoàng Quý Phi của vương triều, võ công thâm bất khả trắc, dưới trướng có một nhóm lớn thế lực hiệu trung, thế lực trải rộng triều chính.

Theo nàng biết, nương nương còn có một môn phái Phượng Khuyết thần bí, bên trong nuôi dưỡng cao thủ và thích khách đỉnh tiêm.

Thật sự là kinh khủng!

- Nương, ta đã biết.

Từ Bắc Vọng bất đắc dĩ gật đầu.

Hình như cảm nhận được nhi tử không tình nguyện, Diêu Mạn hời hợt nói:

- Nếu như ngươi thực sự không thích, chờ sau khi nha đầu Thẩm gia gả đi, nương sẽ đi tìm một thuật sĩ luyện huyết, thi pháp rút khô máu của nàng ấy, lấy ra cho ngươi rèn luyện nhục thể, tăng lên tốc độ tu luyện.

Nghe vậy, Từ Tĩnh lộ ra nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau.

Từ Bắc Vọng nhéo nhéo mũi, nghĩ thầm không hổ là gia tộc nhân vật phản diện...

Nhắc đến tu luyện, gương mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên một vẻ phức tạp.

Từ Bắc Vọng hắn đương nhiên muốn đứng ở đỉnh phong võ đạo, tay mời trăng sáng hái ngôi sao, một lời có thể định thiên hạ!

Mà kết cục theo như sách viết, hai mươi năm sau, Cửu Châu đại lục sẽ có một biến cố kinh thế hãi tục.

Đó là cơ duyên thuộc về cường giả cảnh giới siêu Nhất phẩm!

Diêu Mạn nhìn kĩ nhi tử, trong lòng có cảm giác vi diệu bất an:

- Vọng nhi, ngươi đến tột cùng đang kiêng kị cái gì?

Không ai hiểu con bằng mẹ, nhi tử là mặt hàng gì, nàng lại quá là rõ ràng.

Thiên phú mỹ mạo đã dâng đến tận miệng, nhi tử lại còn không ăn?

Từ Tĩnh cũng phát giác được không thích hợp, trầm giọng nói:

- Chắc xuất hiện tình địch?

Không hổ là lão hồ ly lăn lộn trên quan trường bao lâu, rất nhanh đã đoán ra từ đầu đến cuối.

Bối cảnh của tình địch thâm hậu? Hoặc võ công siêu tuyệt?

- Ai?

Gương mặt Diêu Mạn lạnh như sương.

Từ Bắc Vọng báo cáo chi tiết:

- Diệp Thiên.

Diệp Thiên?

Diêu Mạn đi qua đi lại, bởi vì tính đặc thù của chức nghiệp, nàng đối với các thế gia ở Đại Càn rõ như lòng bàn tay, nhưng chưa từng nghe qua nhân vật này.

- Thanh Vân Bảng cũng không có tên của hắn.

Diêu Mạn hoang mang.

Nếu là tình địch, vậy tuổi tác chắc gần bằng nhau.

Thanh Vân Bảng chính là toàn bộ thiên kiêu hai mươi bốn tuổi trở xuống của Cửu Châu đại lục.

Cho dù thiên kiêu vị trí thấp nhất, đại khái cũng là cảnh giới Bát phẩm trung giai.

Chuyện này nói rõ, Diệp Thiên kia rất có thể chưa đến Bát phẩm.

- Loại sâu kiến này, vừa ra tay đã có thể trấn áp, không biết ngươi đang lo lắng cái gì.

Từ Tĩnh kịp phản ứng, một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Vọng nhi là cửu phẩm thượng giai, chiến lực không tầm thường, mà lại có thể vận dụng cầm kỹ đến lô hỏa thuần thanh.

Đáng tiếc chính là căn cốt quá kém, cho ăn vô số đan dược, tốc độ tu luyện vẫn cực kỳ chậm.

Không ngờ bây giờ lại còn nhát như chuột!

Ánh mắt bình tĩnh của Từ Bắc Vọng hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Người ta là nhân vật chính khí vận mạnh mẽ, khiêu chiến vượt cấp giống như ăn cơm uống nước.

Mà ta chỉ là nhân vật phản diện tiểu lâu la làm bia đỡ đạn, lấy cái gì trấn áp?

Thấy Từ Bắc Vọng giống như gặp đại địch, Diêu Mạn sốt ruột nói:

- Nương đi Mai Hoa Ti điều một đội cảnh vệ, thề phải chém Diệp Thiên thành muôn mảnh!

Nói xong vẫn hơi không yên lòng:

- Đề phòng kẻ này dẫn theo người giúp đỡ, cha mẹ bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất thủ bảo vệ ngươi.

Trong đáy mắt Từ Bắc Vọng xuất hiện một tia ấm áp, ôn nhu nói:

- Tạ ơn nương.

- Không có tiền đồ!

Từ Tĩnh mặt không thay đổi răn dạy:

- Ít đi dạo kỹ viện, tĩnh tâm tu luyện nhiều lên, thế đạo này là kẻ mạnh tồn tại, dùng vũ lực để nói chuyện.

Nói xong, lại dạy bảo hắn ngộ đến chân lý:

- Đại trượng phu sống không sống xa hoa, chết cũng như bao người.

- Nếu không thể lưu danh bách thế, vậy dứt khoát để tiếng xấu muôn đời!

Từ Bắc Vọng:

- ...

Hắn cuối cùng biết vì sao tiền thân làm việc ác bất tận, cả ngày lẫn đêm bị thân phụ quán thâu tư tưởng như vậy.

Nhưng Từ Bắc Vọng vẫn luôn cảm thấy không đủ ổn thỏa, nhân vật chính sao lại dễ dàng chết như vậy?

Phía sau Diệp Thiên nhất định có người ẩn nấp bảo vệ, thậm chí không chỉ một vị.

Huống chi nhân sĩ chính phái chính là Thánh Mẫu, thích xen vào việc của người khác, thích lo chuyện bao đồng kết thiện duyên.

- Diệp hiền chất, tên ác bá kia dám đoạt nữ nhân của ngươi, ta không nhìn được!

- Hiền chất, ngươi yên tâm quyết đấu với Từ Bắc Vọng, ai dám nhúng tay, ta diệt người đó!

- Diệp đệ, đệ đã chịu khổ, ta cùng đi với đệ!

Nhớ tới đây, Từ Bắc Vọng giật mình một cái, thốt ra:

- Phụ thân, cho mời tổ mẫu ra đây.

Hoắc!

Từ Tĩnh bộ mặt tức giận, đây chính là nội tình của gia tộc, Tứ phẩm Tông Sư!

Nếu chuyện nhỏ nhặt gì cũng mời lão nhân gia xuất thủ, vậy đơn giản là một loại vũ nhục!

Biểu lộ của Diêu Mạn cứng ngắc, nói thật nhỏ:

- Vọng nhi, tổ mẫu ngươi rất tức giận đối với hành vi hằng ngày của ngươi, nàng ta không thể nào giúp ngươi.

Từ Bắc Vọng thật sự là hận thấu loại xuyên qua thành nhân vật phản diện, dùng thuốc tẩy cũng không tẩy sạch này.

Hắn im miệng không nói, bình tĩnh gào thét:

- Nãi nãi, tính mệnh của tôn nhi sắp cận kề cái chết!