“Nhưng mà… Trần Điềm Điềm nói với tôi cậu ấy có một bạn trai ở nơi khác, hơn nữa cậu ấy rất yêu anh ta…” Thư Sầm hồi tưởng lại biểu cảm của Trần Điềm Điềm khi nói những lời này, không giống, cũng căn bản không cần nói dối.
“Cho nên tôi nói kết quả rất thú vị.” Văn Phỉ Nhiên để thìa vào trong bát: “Cô ấy nói thật, nhưng kết quả kiểm tra đo lường sẽ không gạt người.”
Hôm trước đám Dương Lâm đến nhà Trần Điềm Điềm một chuyến, đã điều tra những người liên quan. Bạn trai thì thực sự có, tình cảm cũng rất ổn định, sau khi biết tin Trần Điềm Điềm tự sát, người đàn ông kia sợ hãi đi qua đã rơi vào tinh thần sa sút vô hạn. Nghe nói đội trưởng Hạ nói, Dương Lâm từ Trần gia trở về thổn thức suốt một buổi chiều.
Ngoài ra còn có một việc Văn Phỉ Nhiên chưa suy nghĩ cẩn thận.
Bạch Thủy này là nghiên cứu phát triển hai năm trước ở Ả Rập, sau đó bắt đầu lưu hành ở khu vực Châu Âu, hiện giờ trong nước căn bản chưa từng tiếp xúc. Có thể nói là có thị trường nhưng vô giá, tuyệt đối không phải một sinh viên nữ gia cảnh bình thường như Trần Điềm Điềm có thể có được.
Nhưng cô ấy không chỉ có được, còn dùng khoảng hơn 3 tháng.
Ăn cơm xong, khi Thư Sầm lấy lại tinh thần Văn Phỉ Nhiên đã tính tiền, cô chỉ có thể liên tục nói cảm ơn với Văn Phỉ Nhiên trên đường trở về trường: “Pháp y Văn, thực sự cảm ơn anh… Có thể nói cho tôi nhiều chuyện như vậy… Tôi vốn định mời anh bữa hôm nay coi như cảm ơn, nhưng mà… Lần sau nhất định để tôi mời được không? Lần sau khi tôi rảnh, nhất định sẽ chọn một nơi thật tốt.”
Ít nhất không thể tới ăn lẩu xào cay như vậy!
Đôi mắt Văn Phỉ Nhiên cong lên gật đầu, hai tay cho vào trong túi tưởng tượng đang xoa đầu cô gái: “Được, vậy cô lưu số của tôi, đến lúc đó cứ liên lạc với tôi là được.”
Tạm biệt Văn Phỉ Nhiên, Thư Sầm tâm sự nặng nề trở lại phòng ngủ. Bạn cùng phòng đều đã ra cửa đi học, cô ngồi một mình trong phòng ngủ trống vắng, suy nghĩ chuyện của Trần Điềm Điềm xem có manh mối gì không.
Đang nghĩ ngợi, di động trên bàn đột nhiên vang lên, Thư Sầm cầm lấy nhìn thoáng qua, vậy mà là Văn Lệnh Thu gọi điện tới.
“Alo, Văn tiên sinh?”
“Hôm nay mấy giờ tan học?”
“Chiều nay tôi không có tiết, là yêu cầu tôi qua đó sao?”
Bình thường Văn Lệnh Thu chỉ cuối tuần gọi cô qua, cho nên như hôm nay không có tiết Thư Sầm đều ở trong phòng ký túc xá vẽ bản thiết kế hoặc đến thư viện hết chiều.
“Ừm, buổi tối cùng tôi đến một bữa tiệc.”