Quả nhiên, ngay buổi tối hôm đó, Ngụy Bộ Sơn hủy lời mời các bạn đến nhà chơi trong group chat của lớp, lấy cớ nhà mình có việc bận, đổi địa điểm thành một khách sạn năm sao.
Lạc Vưu Tiên thở phào nhẹ nhõm, không cần canh cánh trong lòng sợ mọi người lật tẩy nữa.
Mười một giờ tối, Ngụy Bộ Sơn nhắn tin cho cậu: [Làm bạn trai của tôi, cậu phải chủ động nói chuyện với tôi. À không, việc gì cũng phải chủ động.]
Lạc Vưu Tiên nhắn lại: [Cậu yêu cầu tôi làm bạn trai của cậu trước, cậu mới là người phải chủ động chứ. Tôi không chủ động đâu.]
Ngụy Bộ Sơn: [Được thôi. Thế bây giờ tôi bảo cậu làm gì thì cậu phải làm theo đấy nhé. Cậu gửi tin nhắn thoại dỗ tôi ngủ đi.]
Lạc Vưu Tiên:...
Đúng là cậu ấm con nhà giàu, lớn như thế rồi còn muốn có người ru ngủ.
Cậu nhỏm dậy nhìn bốn phía tối đen, cậu và mẹ ở chung một phòng trên gác của căn biệt thự, giường ngủ của cậu chỉ cách giường mẹ một tấm ngăn mỏng. Tuy mẹ đã ngủ say rồi nhưng Lạc Vưu Tiên vẫn sợ bà sẽ nghe thấy.
Do dự một lúc, Lạc Vưu Tiên chui vào trong chăn, gửi tin nhắn thoại cho Ngụy Bộ Sơn. Cậu cố gắng nói bằng giọng trầm nhất có thể, nhưng đi vào tai của Ngụy Bộ Sơn, giọng nói trầm khàn kia lại trở nên vô cùng dịu dàng lưu luyến, còn mang theo ý trêu chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Làm cho cơn buồn ngủ của Ngụy Bộ Sơn bay sạch, hắn nghe đi nghe lại câu nói "Đại thiếu gia ngủ ngon" kia không biết bao nhiêu lần.
Không biết tại sao, Ngụy Bộ Sơn lại có ảo giác Lạc Vưu Tiên đang nói với hắn rằng "Đại thiếu gia, cᏂị©Ꮒ em đi."
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, thân dưới bắt đầu nóng lên, cột cờ càng ngày càng có xu hướng dương lên cao.
Ngụy Bộ Sơn không nhịn được, chửi thề một câu. Lạc Vưu Tiên lúc nào cũng có thể gợi lên du͙© vọиɠ của hắn.
Sau đó, hắn chuyển cho Lạc Vưu Tiên năm nghìn tệ, chưa đến ba giây đã thấy cậu nhận rồi.
Ngụy Bộ Sơn nhắn tiếp: [Nói thêm vài câu nữa đi.]
Nhưng Lạc Vưu Tiên không trả lời. Ngụy Bộ Sơn đợi vài phút mới thấy cậu nhắn lại: [Tôi buồn ngủ rồi.]
Giỏi, giỏi lắm.
Cuối tuần, các bạn trong lớp được Ngụy Bộ Sơn mời đến khách sạn năm sao, ăn uống chơi đùa cực kỳ vui vẻ. Chỉ trong một thời gian ngắn Ngụy Bộ Sơn đã hoàn toàn hòa đồng với lớp 11-7, ai ai cũng quý mến hắn, khen ngợi hắn hết lời. Hắn cũng hết sức cẩn thận, nhiệt tình chiêu đãi mọi người.
Trong mắt người ngoài, Ngụy Bộ Sơn gần như là một chàng trai hoàn hảo. Nhưng với Lạc Vưu Tiên, tất cả chỉ là lớp ngụy trang của hắn mà thôi.
Nhưng cậu chỉ lẳng lặng ngồi nhìn, không nói gì cả, trong lòng không ngừng cười nhạo, trào phúng mỉa mai. Có điều không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi đắc ý. Chỉ có một mình cậu biết bộ mặt thật của Ngụy Bộ Sơn.
Thứ hai đi học, Ngụy Bộ Sơn mang mô hình Ngụy Bộ Sơn cho cậu đến lớp, đa số các bạn trong lớp đều mê anime nhưng ít ai thích sưu tầm mô hình, mọi người chỉ bị hấp dẫn về độ tinh xảo của nó.
Có người nói: "Hồi trước tôi nhìn thấy trên mạng bán mô hình này, giá không dưới mười nghìn tệ đâu."
"Đẹp quá, đặt ở giá sách thì tuyệt cú mèo luôn."
"Lạc Tiên Nhi, chắc là ở nhà cậu còn nhiều lắm nhỉ?"
Lông mi Lạc Vưu Tiên khẽ chớp, cậu liếc nhìn Ngụy Bộ Sơn, mỉm cười, nói với cậu bạn kia: "Ừ, còn nhiều lắm. Nếu cậu thích tôi có thể tặng cậu."
"Thật không?'
"Lạc Tiên Nhi, sao tự nhiên cậu hào phóng thế?"
Sau đó mấy hôm, Lạc Vưu Tiên mang ba bộ mô hình tới tặng cho bạn cùng lớp.
Chuông tan học vang lên, Ngụy Bộ Sơn quay sang nói thầm với cậu: "Giỏi lắm, mượn hoa hiến Phật à, cũng biết cách giả giàu đấy."
Lạc Vưu Tiên liếc hắn: "Tặng cho tôi rồi thì là của tôi, tôi cho ai cậu quan tâm làm gì. Tôi ấy à, cả thèm chóng chán, không thích cái gì thì sẽ vứt đi ngay, người cũng thế, nhân lúc tôi còn hứng thú với tiền của cậu thì mau mau dâng hoa lên cho tôi đi."
Ngón tay Ngụy Bộ Sơn khẽ động đậy, hắn nghiêng đầu nhìn cậu nhưng không nói gì.
Cả thèm chóng chán... Bốn chữ này làm cho Ngụy Bộ Sơn cảm thấy hết sức khó chịu. Giống tra nam quá, đúng là mấy thằng đẹp trai đều chẳng tốt lành gì.
Trong lòng hắn vừa khen Lạc Vưu Tiên tỉnh táo một câu, vừa phải chửi cậu hám tiền một câu.
Trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên Ngụy Bộ Sơn cảm thấy chỉ có được gương mặt xinh đẹp của Lạc Vưu Tiên thôi thì không thể thỏa mãn hắn nữa rồi, hắn là một kẻ có lòng tham không đáy, thứ hắn muốn còn nhiều hơn thế.
Buổi tối, trong biệt thự.
Ăn cơm tối xong, Ngụy Bộ Sơn nhắn tin cho Lạc Vưu Tiên: [Đến phòng xem phim đi.]
Lạc Vưu Tiên: [Tối lắm, không làm bài tập được.]
Ngụy Bộ Sơn: [Ai bảo phải làm bài tập?]
Lạc Vưu Tiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia, ngón tay nhanh nhẹn lướt trên màn hình. Ánh sáng ở phòng xem phim không được tốt lắm, kéo tấm rèm màu xám xuống là tối đen luôn, rất hợp để làm một vài chuyện bí mật.
Cậu biết tỏng Ngụy Bộ Sơn đang nghĩ gì rồi. Tuy rằng vẫn còn hơi do dự nhưng cậu đoán chắc Ngụy Bộ Sơn cũng không dám làm gì quá đáng đâu.
Lạc Vưu Tiên hít sâu một hơi, ôm theo sách bài tập giả vờ như đi học nhóm. Cậu vào phòng xem phim, nhìn thấy trên màn hình đang chiếu một bộ phim tài liệu tiếng Anh. Ngụy Bộ Sơn ngồi trên ghế sofa, cánh tay khoác lên lưng ghế, quay lưng về phía cửa.
"Khóa cửa lại." Ngụy Bộ Sơn nói, còn không thèm quay đầu nhìn cậu.
Lạc Vưu Tiên khóa cửa theo lời hắn, cậu có cảm giác mình đang đi vào hang cọp. Cậu ôm sách bài tập đi tới đặt trên bàn, đột nhiên bị một bàn tay to lớn ôm lấy thắt lưng kéo ngã xuống. Trái tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
"Cậu đừng có mà làm bậy!" Lạc Vưu Tiên kích động đè tay hắn lại, ngón tay chạm vào xương bàn tay nổi lên rõ ràng.
Ngụy Bộ Sơn cười khẽ: "Cậu nghĩ đi đâu thế?"
Lạc Vưu Tiên siết chặt nắm đấm, gương mặt cậu đỏ hồng, nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lời nói lại cực kỳ cứng rắn: "Tôi cũng có nguyên tắc của riêng mình."
"Tôi biết rồi, không cho cᏂị©Ꮒ chứ gì." Nụ cười của Ngụy Bộ Sơn chìm trong bóng tối, ngả ngớn lạ thường.
Lạc Vưu Tiên thở phào một hơi, hô hấp cũng ổn định hơn nhiều. Cậu biết vừa rồi mình phản ứng hơi quá, có vẻ rất dễ bắt nạt, lập tức lấy lại bình tĩnh, nói: "Cậu muốn tôi hôn cậu à?"
Hay cánh tay của Ngụy Bộ Sơn đè lên vai cậu, hắn nhìn Lạc Vưu Tiên một lúc mới cất lời: "Cởϊ qυầи áo ra."
"Cậu, vừa nãy cậu vừa mới nói..."
"Chỉ bảo cậu cởϊ qυầи áo thôi. Đừng nói nhiều nữa, nhanh lên đi." Ngụy Bộ Sơn với tay kéo vạt áo cậu lên.
Một tiếng sau...
Lạc Vưu Tiên ngồi trên ghế sofa, hai chân đi tất trắng co lại, trong tay ôm quần áo của mình. Cậu gục mặt trốn giữa hai đầu gối, không nhìn rõ biểu cảm gì, chỉ lộ ra hai cái tai đỏ bừng còn vương ánh nước.
Cái lưng trắng bóng tạo thành một đường cong xinh đẹp, trên lưng trải đầy vết hôn. Lạc Vưu Tiên cuộn người trốn vào góc, nhìn hệt như một con tôm nhỏ đáng thương.
Cánh tay Ngụy Bộ Sơn khoác trên lưng ghế sofa, nghiêng người nhìn Lạc Vưu Tiên. Hắn có vẻ rất thỏa mãn, trên mặt tràn đầy sung sướиɠ. Chỉ có lời nói là hơi khó nghe: "Đây là giao dịch hai bên đều tình nguyện, đừng có làm như tôi cưỡng bức cậu nữa. Ở đây không có người ngoài, cậu giả vờ đáng thương cho ai xem?"
"Trả tiền đi!" Lạc Vưu Tiên tức giận quát to. Cậu đứng dậy mặc quần áo, nhanh chóng che đi những dấu vết đáng xấu hổ trên người.
Trên đôi mắt xinh đẹp còn vương chút nước, khóe mắt đỏ bừng, môi cũng sưng lên, trên cằm còn có dấu răng của Ngụy Bộ Sơn.
Ngụy Bộ Sơn sửng sốt vài giây, sau đó nhắm mắt lại. Hắn cố gắng không để ý đến sự khó chịu trong mắt Lạc Vưu Tiên. Dù sao thì trong lòng Lạc Vưu Tiên cũng chỉ có tiền, hắn không cần cảm thấy áy náy.
"Bao nhiêu?" Ngụy Bộ Sơn đứng dậy tìm quần áo đã nhăn nhúm của mình.
Lạc Vưu Tiên cầm lấy sách bài tập còn chưa làm được chữ nào đi về phía cửa, không thèm quay đầu lại, nói: "Chuyển tới khi nào tôi hài lòng thì thôi."
Ngụy Bộ Sơn ngẩn ra. Quả nhiên hắn không nên xót thương cho cậu. Trong mắt Lạc Vưu Tiên chỉ có tiền mà thôi.
Lạc Vưu Tiên vừa về đến phòng lập tức chạy đi tắm rửa. Cậu không dám động vào hai đầu ngực của mình, bởi vì đau quá, chắc chắn là do Ngụy Bộ Sơn cố ý cắn mạnh. Nhưng mà, thế mà cậu lại có phản ứng, thật là đáng xấu hổ.
Lạc Vưu Tiên vung tay đấm lên tường một cái.
Cậu căm ghét chính bản thân mình.
Tắm rửa xong, Lạc Vưu Tiên nhìn thấy tin nhắn Ngụy Bộ Sơn gửi cho cậu, chuyển khoản mười nghìn tệ. Cậu cười nhạt, ấn nhận tiền. Sau đó trả lời một câu: [Cậu coi thường tôi đấy à?]
Ngụy Bộ Sơn lập tức chuyển thêm năm nghìn tệ.
Lạc Vưu Tiên vẫn chưa hết giận, trào phúng nói: [Thiếu gia à, tôi không chỉ đáng giá từng đấy đâu.]
Ngụy Bộ Sơn: [Đây là tất cả tiền tiêu vặt của tôi trong tuần này rồi.]
Ngụy Bộ Sơn: [Cho nợ đi.]
Lạc Vưu Tiên: [Tóm lại là tôi không hài lòng, cậu tự xem lại đi.]
Ngụy Bộ Sơn: [Cậu tham thôi đừng tham quá.]
Lạc Vưu Tiên: [Giá của tôi cao như vậy đấy. Không có tiền thì đừng chạm vào tôi.]
Ngụy Bộ Sơn mỉm cười. Giỏi lắm, đúng là rất giỏi luôn. Biết vậy vừa nãy hắn đã cắn mạnh hơn chút nữa, cắn cho tới khi cậu khóc mới thôi.
Hai người vẫn tiếp tục đi chung xe tới trường. Từ sau chuyện ở phòng xem phim, Lạc Vưu Tiên không chủ động nói chuyện với Ngụy Bộ Sơn nữa.
Hai người ngồi trên xe, tài xế ngồi một mình phía trước. Tay Ngụy Bộ Sơn chậm rãi mò đến nắm lấy tay của Lạc Vưu Tiên, nhưng hắn vừa chạm vào thì cậu đã nhanh chóng rụt tay về, còn trừng mắt nhìn hắn, giống như đang nói "không có tiền thì đừng chạm vào tôi".
Sau khi xuống xe, Ngụy Bộ Sơn giữ chặt quai cặp của Lạc Vưu Tiên kéo lại, xung quanh có rất nhiều học sinh khác, hắn đành phải nói thầm: "Thôi được rồi."
Lạc Vưu Tiên khẽ cắn môi: "Làm sao? Cậu tưởng tôi đang đùa với cậu à? Cậu nghĩ cậu dỗ tôi vài câu là xong à? Tôi chỉ muốn tiền của cậu thôi, cậu tỉnh táo lại đi."
Ngụy Bộ Sơn bị câu nói của cậu làm cho tức chết. Đúng vậy, là do hắn không tỉnh táo nên mới coi Lạc Vưu Tiên như bạn trai mà dỗ dành.
Ngụy Bộ Sơn lấy lại bình tĩnh, nhanh chân bước vào phòng học.
Lạc Vưu Tiên thấy hắn tức giận trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cậu thích nhìn Ngụy Bộ Sơn khó chịu, đúng là cái đồ háo sắc khốn nạn.
Hôm nay, các bạn trong lớp đều phát hiện ra hình như Ngụy Bộ Sơn và Lạc Vưu Tiên đang giận nhau. Không ai chịu nhìn mặt ai, không ai chịu phục ai, cũng không nói với nhau nửa lời.
Rõ ràng hai người này phải thân nhau lắm mới đúng. Mấy hôm trước mọi người còn thấy bọn họ đi giày cùng một hãng, điện thoại cũng dùng chung một kiểu dáng cơ mà.
Lớp trưởng lén hỏi Lạc Vưu Tiên tại sao hai lại thành ra thế này, Lạc Vưu Tiên cố ý trả lời thật to, như muốn cho tất cả mọi người cùng nghe thấy: "Cậu ta không trả tiền cho tôi."
Các bạn cùng lớp:?!!
Đúng là không ngờ được. Cậu ấm giàu có như Ngụy Bộ Sơn mà còn phải vay tiền á? Lại còn không trả? Rốt cuộc là vay bao nhiêu vậy?
Ngụy Bộ Sơn ngẩn ra, hắn là đại thiếu gia vô cùng cao quý, từ trước tới nay chỉ có người khác khen ngợi hắn, chào đón hắn, lấy lòng hắn, bản thân hắn chưa phải đi dỗ dành người khác bao giờ. Thế mà hôm nay lại có người dám nghênh ngang diễu võ giương oai với hắn không thèm kiêng nể gì.
Lạc Vưu Tiên ỷ mình xinh đẹp hơn người một chút, không biết lấy đâu ra dũng khí suốt ngày chạy đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự quyền uy của hắn. Chẳng lẽ cậu đã quên mẹ mình vẫn còn đang làm người hầu trong nhà hắn rồi sao?
"Cậu muốn khiến mẹ cậu không được nhận lương nữa đúng không?" Ngụy Bộ Sơn nói.
Nghe thấy câu này, sắc mặt của Lạc Vưu Tiên thay đổi hoàn toàn. Ngụy Bộ Sơn đang uy hϊếp cậu.
Lạc Vưu Tiên cắn chặt răng. Cậu không phải người tốt, Ngụy Bộ Sơn cũng vậy.
Cậu căm ghét Ngụy Bộ Sơn, căm ghét cả bản thân mình. Tại sao cậu phải đồng ý cái thứ giao dịch mà hắn gọi là công bằng kia chứ? Cậu hối hận rồi, cậu muốn từ bỏ. Cậu không cần tiền nữa!
Cậu phải tuyệt giao với Ngụy Bộ Sơn.