Là Anh Hết Mực Nuông Chiều

Chương 2: Mình đây cóc thèm tên đàn ông già 30 tuổi

Editor: Nơ

Từ Niệm Bắc lái xe đến khu biệt thự thuộc tuyến Trường An, quận Chưng Tương, vừa dừng xe đã nhận được cuộc gọi từ bạn thân.

"Mình thấy cậu rồi, mình đang ở quán café, ra ngay đây!"

Từ Niệm Bắc cởi dây an toàn, càng nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi thì càng tức giận, còn chưa đến một phút, Tề Bạch Nhu đã gõ vào kính xe: "Thật sự đã hạ quyết tâm ly hôn?"

"Không ly hôn thì để dành ăn tết à?"

Tề Bạch Nhu mỉm cười, lấy thẻ ra vào từ trong túi xách của mình: "Này, nội thất bên trong đều được trang hoàng đẹp đẽ, có thể trực tiếp dọn vào."

Từ Niệm Bắc chỉ mang theo một chiếc vali từ Vườn Hồng, căn hộ mà Tề Bạch Nhu giúp cô mua nằm ở tầng mười, hai người đi thang máy lên.

Từ Niệm Bắc thở phì phò nói: "Chu Tự Tề vừa gọi điện thoại cho mình."

"Anh ta nói gì?"

Đôi mắt của người con gái nhuốm màu giận dữ: "Anh ta dùng điện thoại bàn gọi cho mình, lúc đầu mình cũng không nhận ra nên ngay lập tức hỏi một câu "Ai vậy?", cậu biết anh ta nói gì không?"

"..."

"Anh ta nói, chồng cũ của em!" Từ Nam Bắc trợn trắng con mắt, lại hơi nghiến răng nghiến lợi.

Tề Bạch Nhu ôm Từ Niệm Bắc, thuận theo cô mắng Chu Tự Tề vài câu, an ủi nói: "Xem ra Chu Tự Tề không yêu cậu chút nào, đến tờ giấy ly hôn còn chưa ký mà đã nói thẳng là chồng trước, cho nên ly hôn sớm cũng là chuyện tốt, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, không thể vì một cái cây mà bở lỡ cả khu rừng!"

Cửa thang máy mở ra, Từ Niệm Bắc xách vali đi ra ngoài, lầu bầu với Tề Bạch Nhu: "Mình đây cóc thèm tên đàn ông già 30 tuổi."

"Đã kết hôn một năm cũng không chạm vào người cậu, nói không chừng anh ta bị xuất tinh sớm ở độ tuổi ba mươi đấy!" Tề Bạch Nhu kéo cánh tay Từ Niệm Bắc, cười hì hì rồi nói, "Để chúc mừng cưng ly hôn, chị đây mời cưng ăn cơm, buổi tối dẫn cưng đi tìm anh trai mua vui!"

Nghe thấy Tề Bạch Nhu nhắc đến "anh trai", đôi mắt xám xịt của Từ Niệm Bắc lập tức sáng lên, như thể đã quên Chu Tự Tề - một "tên đàn ông già" ra sau đầu.

Trong văn phòng tổng giám đốc của công ty giải trí Thịnh Hoa, Chu Tự Tề đang làm việc, liên tục hắt hơi ba cái, sống lưng lạnh toát.

Anh đặt bút dạ trên tay xuống, sờ sờ phía sau lưng, vặn nhiệt độ điều hòa lên cao.

Nhưng trong lòng người đàn ông thầm nghĩ... Có lẽ cô nhóc đó lại đang nói xấu mình!

Hết giờ làm việc, thư ký Trương vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca.

Vừa mới tắt máy tính đã nhìn thấy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị đẩy ra từ bên trong, Chu Tự Tề mặc bộ âu phục màu đen, toàn thân tỏa ra khí thế bức người, lạnh lùng quét mắt về phía anh ta, thư ký Trương vội vàng cúi đầu, chuẩn bị cam chịu số phận tăng ca.

Nào ngờ, tổng giám Chu lướt qua người anh ta như một cơn gió, đi thẳng đến thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.

Thư ký Trương ngẩn người một lúc, sau đó thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cầm lấy cặp da bước đến thang máy dành cho nhân viên.

Trong thang máy còn có các đồng nghiệp khác.

"Thư ký Trương, hôm nay tổng giám đốc Chu của chúng ta làm sao thế, buổi sáng họp vẫn còn tốt, nhưng sau đó tôi lại thấy sắc mặt anh ấy không được tốt lắm, công ty của chúng ta xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Đúng vậy, ngày thường tôi vẫn hay chào hỏi anh ấy, mặc dù cũng lạnh lùng như vậy, chỉ "Ừ" một tiếng, nhưng hôm nay lạ lắm, nét mặt sa sầm nghiêm nghị, nói nhiều hai câu là không còn kiên nhẫn."

"Hôm nay tôi đưa tài liệu cũng lạnh đến rợn người, mấy người nói thử xem liệu có phải gần đây tổng giám đốc Chu chịu áp lực công việc quá lớn, nên ở một số phương diện không đủ..."

Mấy người bọn họ đều rùng mình một cái, nghĩ đến khuôn mặt cấm dục kia của tổng giám đốc Chu...

Trong thang máy, chỉ có thư ký Trương là đàn ông, khóe miệng không khỏi co rút.

Những chiếc lá phong vàng ruộm ở lối vào Vườn Hồng khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ.

Chu Tự Tề trở lại Vườn Hồng, quản gia Vương đi ra đón: "Cậu Chu, cậu đã trở về."

Người đàn ông đưa áo vest cho chú Vương, hỏi: "Phu nhân đâu?"

Chú Vương sửng sốt: "Phu nhân kéo vali ra khỏi nhà, còn nói là đã nói qua với cậu."