Bác Sĩ Hoắc: Tình Đầu Là Cô Vợ Siêu Quậy

Chương 12: Cấp cứu

Trái ngược với những gì Mai Lan đã nói, mối quan hệ giữa cô và Hoắc Đình Phong còn thuần khiết hơn cả hoa nhài.

Mai Lan là một người có thần kinh thô, sau khi nghe ngữ khí thoải mái của Mẫn Nhi, cô ấy liền kết thúc câu chuyện nội tâm của mình một cách dễ dàng, cũng không suy nghĩ sâu xa bởi cô ấy cảm thấy sau nhiều năm như vậy, cho dù cảm xúc có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ phai nhạt, cô ấy cũng nói đùa: "Hóa ra là như vậy. Aiya, lúc đó tớ còn tưởng cậu thật sự là bạn gái anh ấy. Nhưng mà lại không phải, nhưng cậu nhất định sẽ gặp được người tốt hơn trong tương lai."

Mẫn Nhi: "Ừm, tớ cũng hy vọng vậy."

Cô biết.

Cô sẽ không bao giờ gặp lại một người tốt như anh nữa, cho dù người đó có tốt cũng không phải là anh ấy.

***

Hoắc Đình Phong nói anh ấy sẽ trở lại Hà Nội vào thứ Tư tuần sau, Mẫn Nhi dự định đợi đến thứ Năm để liên lạc với anh ấy, sau cố gắng gạt bỏ mọi sự phân tâm để tập trung vào luận án.

Thật bất ngờ, cô gặp anh ở tầng dưới trong thư viện của trường vào khoảng năm giờ chiều ngày thứ Tư.

Lúc này ánh mặt trời vẫn còn ấm áp, Mẫn Nhi liếc mắt nhìn vô tình nhìn thấy Hoắc Đình Phong từ tòa nhà dạy học cách đó không xa đi ra, bên cạnh có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi.

Cô nhận ra đó là giáo sư Từ khoa Cơ khí, hai người đi cạnh nhau, giáo sư Từ đang nói chuyện vui vẻ còn Hoắc Đình Phong lễ phép hơi cúi người cẩn thận lắng nghe. Phía sau bọn họ là một đám học sinh vừa tan học ôm sách vở bước ra, đồng loạt bước chậm lại, tò mò nhìn theo bóng lưng của người đàn ông xa lạ một cách tò mò và thích thú.

Cũng giống lúc trước, anh ấy luôn là người dễ dàng thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.

Mẫn Nhi bất giác dừng lại.

Hoắc Đình Phong đi qua hành lang, ánh hoàng hôn xuyên qua ngọn cây, qua cửa sổ thủy tinh khiến áo sơ mi trắng của anh mềm mại thêm vài phần, tựa như vầng trăng giữa hồ.

Anh bước qua cửa sổ, đèn đã tắt, vẫn chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen nhưng cả người dường như lại chìm vào im lặng.

Khi Mẫn Nhi nhìn lại lần nữa, cô trực tiếp đυ.ng phải một đôi mắt đen. Đôi mắt màu hồng đào xinh đẹp, khóe mắt cong nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt vô cùng sâu thẳm.

Cuộc gặp gỡ này tình cờ như được sắp đặt trước vậy.

Có lẽ giống với câu “cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu lại lên”, trước kia hao tâm tổn sức nghĩ cách để được gặp anh nhưng cuối cùng cũng không gặp được, còn bây giờ không muốn gặp lắm thì lại gặp anh dường như mọi lúc mọi nơi mà Mẫn Nhi thì... không có sự chuẩn bị nào cả.

Cô có ý muốn quay người rời đi nhưng chân cô như bị ghim chặt tại chỗ, không thể động đậy, ánh mắt vẫn tiếp tục khóa chặt lên anh.

Hoắc Đình Phong cười nói gì đó với giáo sư Từ, giáo sư Từ vỗ vai anh cười thật tươi, sau khi đáp lại vài câu liền bước xuống bậc thang.

Nhóm học sinh phía sau, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn âm thầm trao đổi ánh mắt. Giáo sư Từ, người được biết đến là giáo sư nghiêm khắc nhất của khoa Cơ khí, trong lớp khuôn mặt thường căng như dây đàn khiến học sinh không kìm được mà có vài phần e sợ. Vậy mà bây giờ lại có thể thấy giáo sư cười? Có phải quá vô lý rồi không?

Thật là kỳ lạ.

Mọi người cười rồi nói lời chào tạm biệt.

Sau đó Mẫn Nhi thấy Hoắc Đình Phong đang đi về phía mình, cô nhất thời luống cuống, khi anh chỉ còn cách cô hơn chục bước, cô dứt khoát tháo đồng hồ đeo tay và ném vào túi xách. Động tác quá gấp khiến cổ tay có chút đỏ và nó càng nổi bật vì nước da trắng của cô.

"Anh Đình Phong, thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?"

Không có gì to tát, chỉ cần mỉm cười là được.

Hoắc Đình Phong chậm rãi bước tới gần cô: "Tôi tới đây gặp giáo sư Từ, có một vài chuyện cần thảo luận với thầy."

Anh chắn ngang mặt trời sau lưng, Mẫn Nhi không thể nhìn rõ mặt anh, cô khẽ "Ồ" một tiếng, khóe mắt in hai bóng hình mảnh mai song song trên mặt đất.

Hoắc Đình Phong bước tới, anh thấy cô chắp tay sau lưng không biết đang che giấu điều gì, ánh mắt vô tình lướt qua cổ tay trái, nơi đó trống rỗng và ửng đỏ, ánh mắt anh lúc trước còn có chút sáng. Bây giờ đã trầm xuống, ngay lập tức khôi phục trạng thái ban đầu.

Gió thổi những tán cây ven đường xào xạc, giữa hai người như có khoảng không im lặng

Tại sao bầu không khí lại trầm mặc như vậy?

Mẫn Nhi tự ngẫm lại, không phải kẻ thù gặp nhau cũng không phải hai người yêu gặp mặt, thôi thì làm bạn cũng tốt.

Cô vắt óc tìm chủ đề nói chuyện, bỗng một ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên: "Đúng rồi, cuốn sách kia em để ở ký túc xá. Có thể sẽ phải phiền anh chờ em một chút."

Kí túc xá chỉ cách đây vài phút, chạy về cũng không mất nhiều thời gian, đi tới đi lui cũng không lâu, chỉ là phiền anh đứng đây đợi cô... Mẫn Nhi đề nghị: "Nếu không hay là anh đi thăm trường học một chút?"

“Không cần.” Hoắc Đình Phong liếc cô một cái, khóe môi cong lên khẽ nói: “Chúng ta cùng nhau đi lấy sách”.