Khi Tấm Phản Diện

Chương 4: Chương II

Chương II

Lúc bấy giờ trong làng có một chàng trai thích Tấm. Anh ta tên là Dựa, con một nhà hào phú giàu có, người anh ta cao lều khều nhưng gầy đét. Nghe cái tên là biết hay dựa dẫm vào bố mẹ nên Tấm không có thích. Mụ dì ghẻ vẫn hay nói với mấy bà hàng xóm rằng: “Nhà thằng Dựa phải mang cho nhà tôi hai con heo nái, hai chum gạo tẻ, tám mươi lượng vàng thì may ra tôi gả con Tấm cho, đấy là còn chưa kể vài khoản chi phí phát sinh nữa.” Vừa nói mụ vừa cười hô hố. Tấm thở dài, cũng may anh Dựa chưa mang sinh lễ tới nhà cô. Ngày nào hắn cũng lẽo đẽo theo cô ra chợ rồi lẽo đẽo theo cô về tận cửa nhà. Cứ cách hai bà ngày lại treo ở hàng rào nhà Tấm khi thì nải chuối, khi thì bọc xôi... Mà cô có ăn được đâu, toàn vỗ béo cho hai mẹ con dì ghẻ.

Một buổi chiều tối nọ, tấm vừa đi bắt cá về xong, trời càng ngày càng tối, trên con đường đồng vắng vẻ, cô sải bước về nhà. Tấm cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn. Bỗng có một cánh tay kéo cô xuống bụi cỏ gần đó. Bàn tay chắc khỏe gì chặt người cô xuống. Là tên Dựa, hắn tuy gầy nhưng vẫn là đàn ông, vẫn khỏe hơn phụ nữ. Cô như con thỏ yếu ớt nằm trọn trong hai bàn tay hắn. Hắn định làm gì cô, cô biết chứ, cô cố kêu thật to nhưng vô tác dụng. Tấm vùng vẫy, huơ tay lên đấm vào mặt hắn, hắn nổi máu táng cô một cú trời giáng. Bàn tay hắn lạnh buốt thô kệch luồn vào bụng cô. Cô rùng mình vừa khóc vừa xin tha. Hình như thấy cô khóc, Dựa càng khoái chí hơn, hắn kéo cái ống quần rộng thùng thình của cô lên để lộ đôi chân nuột nà trắng hồng của Tấm. Tấm nghĩ quả này là xong mình rồi nhưng không, một tiếng “bốp” vang lên. Dựa gục xuống người cô không nhúc nhích, cô đẩy hắn ra rồi ngồi dậy nhìn người con trai trước mặt mình. Anh ta cúi xuống chỉnh lại quần áo tóc tai cho cô rồi đỡ cô đứng lên. Người con trai ấy nước da ngăm ngăm, cơ thể săn chắc của mình người lao dân lao động nhiều. Anh cất tiếng nói:

- Tấm có sao không?

Tấm tròn mắt nhìn kỹ người con trai, một khuôn mặt lạ hoắc:

- Chúng ta quen nhau à, sao anh biết tên em?

Anh gật đầu:

- Anh là Ban nè, Tấm từng cứu anh còn gì, tên của anh cũng là do em đặt mà.

Tấm lắc đầu:

- Đâu, em có biết là ai đâu, chắc anh nhầm người rồi.

Ban lắc đầu:

- Không, trên đời này chỉ có một cô Tấm đã từng cứu anh là em thôi. Hôm nào em cũng gọi Bống Bống Ban Ban, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người mà.

Tấm phì cười:

- Của người ta là Bống Bống Bang Bang mà.

Ban gật đầu:

- Thì đấy, còn cả câu: “Chiều chiều gọi cá lên ăn, nhìn con cá lội mà thương cho mình” nữa.

Cô suy nghĩ một lúc, chẳng lẽ cái tên này là con cá bống của mình hóa thành, làm gì có chuyện xàm xí như vậy. Tấm chợt rùng mình rồi chạy vội về nhà, vừa chạy vừa quay lại nói với Ban:

- Muộn rồi, em về đây.

Tấm thề rằng mụ dì ghẻ đã ở trước cổng đợi cô về để giã cô như giã gạo, nhưng cũng thật may vì nhờ có Ban mà cô thoát khỏi tên Dựa, mặc dù câu truyện của anh ta hơi vô lý.

( Còn tiếp )