Trưa ngày hôm đó, mặt trời tỏa nắng chói chang. Ánh nắng chiếu xuống dưới mặt đất, cũng chiếu xuống thân hình gầy guộc bé nhỏ của Tấm, những giọt mồ hôi trên trán thị ta vì ánh nắng mặt trời mà trở nên long lanh đến lạ. Chiếc quần đen phai màu xắn lên tận đầu gối, làn da vốn trắng trẻo vì sương gió mà trở thành nâu đen.
Người ngoài nhìn vào ai lại nghĩ cô gái chân lấm tay bùn này cũng là con nhà quan cơ chứ!
Tấm đứng ven ao, thọc tay xuống đất bùn bẩn hòng mò thêm con tép, con tôm nào đó. Mò được thì lại cẩn thận bỏ vào trong giỏ. Quơ tay qua nước để trôi hết bùn, thị lấy cái nón trên đầu xuống quạt cho đỡ nóng, tay trái lau đi mồ hôi trên trán. Thuận mắt, thị nhìn về phía gốc cây.
Cám ngồi yên trên bờ, dựa mình vào cây nằm vừa vặn để bóng râm ôm lấy mình một chút nắng cũng không chiếu vào. Mắt thị nhìn người con gái thân hình nhỏ nhắn, chân tay lấm đầy bùn đất, lầy lội ở dưới ao. Miệng khẽ nhếch sang một bên, thị nhắm mắt để mình chìm vào giấc ngủ...
Tấm lên bờ, đưa mắt nhìn vào em kế, bấy giờ vẫn đang say giấc, rồi thị thu dọn đồ đạc tất nhiên không quên đổ rổ tép vừa bắt được vào giỏ của mình...
- Chị bắt xong rồi sao? đi rửa chân tay đi không cần gội đầu đâu mất thời gian.
Tấm nghe thấy tiếng của Cám, thị quay mặt lại liếc nhìn một cái sau đó cũng lẳng lặng đi ra chỗ nước sâu rửa chân tay. Cám mở mắt tỉnh dậy, ả lại gần chỗ giỏ tép đầy của Tấm, nhẹ nhàng cầm giỏ lên, thướt tha bước tới chỗ ao nông rồi thẳng tay đổ nguyên giỏ tép xuống.
Tấm rửa chân tay xong quay lại, hai mắt trợn trừng nhìn vào thân hình trước mặt, bên trong ắt hẳn có tức phẫn, nhưng rốt cục, bên ngoài cũng chỉ dám biểu lộ sự kinh ngạc.
Cám quay người lại về phía Tấm, nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của chị ta liền có chút khinh bỉ. Ả cười mỉm,tay móc quai giỏ đi thẳng tới bên cạnh Tấm thì chợt đứng lại .
"Chị yên tâm đi dù chị hay tôi, có hay không có giỏ tép này thì mẹ vẫn sẽ đưa yếm cho tôi mà thôi , cái yếm đó vốn là đồ của tôi."
Nói xong, ả đi tiếp, tay vẫn còn mải mê vừa tưng vừa hứng trái bóng nhỏ mà nàng ta ưa thích. Ả ta cứ vậy di thẳng về nhà. Để lại nàng Tấm xinh đẹp đứng ở bờ ao nhìn bóng dáng kia khuất dần mà tay nắm chặt váy nhăn nhúm.
* * * * *
Tấm vừa bước vào thềm nhà, bản thân vẫn chưa kịp nhận thức được gì thì đã phải chịu ngay cái tát giáng xuống mặt của mẹ Cám.
Thị ta ngã khịu xuống đất, bản thân chưa kịp đứng lên đã phải nghe những lời cay nghiệt của bà mụ.
"Mày đi đâu mà giờ này mới về, sao Cám về rồi mà mày lại về sau? Giỏ tép đâu đưa đây tao xem."
Nói rồi, bà mụ giật phay lấy cái giỏ trên tay Tấm mà dòm vào.
Rỗng tuếch!
Cả cái giỏ chỉ có duy nhất độc một con cá nhỏ, bà ta lập tức tức giận ném thẳng chiếc giỏ xuống đất.
"Giỏ rỗng tuếch, mày đi đâu cả ngày trời mà không bắt được con tép nào về đây? Thân là gái lại lười biếng trì trệ, hay mày trốn việc đi chơi."
"Dì hiểu nhầm rồi... con không có."
Tấm thu chân lại quỳ xuống trước mặt mẹ cám hai tay chắm lại van xin.
"Còn dám trả treo hay mày đi đàn đúm với thằng nào? hả? nói ngay ra cho tao! Con gái con đứa, nuôi tới 15 tuổi đầu bảo nó đi bắt tép về nấu cơm mà nó lại đi chơi bời lêu lỏng. Thứ con gái mất nết! Nuôi mày đúng là chỉ tổ phí cơm phí gạo."
Tấm mặc nhiên ngồi yên mà nghe mấy lời cay nghiệt không có cơ sở đó áp thẳng lên mình. Và tất nhiên, thị ta cũng càng chẳng dám chối bỏ lấy một câu. Cứ thế chịu đựng.
"Còn ngồi đấy làm gì, hay là tao đây còn phải mời mày xuống tận bếp nấu cơm??? Tao ra đình về mà không thấy cơm nước xong xuôi thì đừng trách tao."
Nói xong mẹ Cám bỏ đi, Tấm với tay lấy cái giỏ nằm lăn lóc giữa nhà. Thị nhìn vào bên trong, tận mắt thấy cá bống vẫn ổn mới yên tâm rồi đứng dậy. Thị ngẩng đầu lên, bắt gặp Cám đang nằm trên phản, áo ngoài buộc lỏng để lộ ra chiếc yếm đỏ bên trong. Ả ta nhìn Tấm rồi lại nở nụ cười. Tấm nhìn về phía ả, không ngoại trừ việc nhìn thấy yếm đào sau lớp áo tứ thân, trong lòng trỗi lên một cỗ ấm ức nhưng cuối cùng vẫn nén nhịn lại.
"Em muốn ăn gì để chị nấu..?"
Cám không trả lời, thị chậm dãi ngồi dậy rồi xuống khỏi phản, tiến lại gần Tấm, yêu mị hỏi.
"Chị Tấm chị thấy chiếc yếm này có đẹp không?"
Tấm im lặng vài giây rồi mới trả lời câu hỏi của Cám.
"Rất đẹp..."
"Chị có thấy nó hợp với tôi không?"
"Rất hợp..."
Cám đi vòng xung quanh Tấm, tay nghịch dải vải buộc lưng.
"Vậy liệu mặc chiếc yếm này, tôi... có xinh đẹp hơn chị không?"
"Sẽ xinh đẹp hơn."
Tới đây, bước chân Cám dừng lại, ả ta ôm bụng cười lớn, cười tới nghiêng ngả!
"Thật nực cười! Cám tôi đây mà có thể đẹp hơn chị được sao? Có thể sao? Con Cám này làm sao sánh được với vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của chị chứ chị Tấm. Nếu không ấy... thì người xỏ vừa hài khi ấy là tôi chứ không phải chị. Tôi nói vậy có phải không chị Tấm."
Cám chanh chua cất giọng, câu nói này lại có chút ẩn ý ở trong, nhưng ẩn ý này Tấm thực sự không hiểu nổi.
"Em nói gì vậy chị không hiểu?"
"Rồi chị sẽ hiểu thôi."
Cám không chờ đợi, nhanh tróng trả lời. Tấm nghe xong ,mày hơi nhíu lại, khó hiểu! Nhưng rồi thị cũng chẳng mấy bận tâm mà bỏ đi.
"Nếu em không còn gì muốn nói nữa thì chị sẽ đi nấu đồ ăn."
Nói xong, Tấm nhanh chóng xuống gian bếp ở dưới. Đặt đồ xuống đất, Tấm bước thẳng ra cửa sau, thị cúi đầu nhìn cái giếng nhỏ nay đã mọc đầy rêu xanh.
Tấm thả cá bống vào giếng, mắt long lanh nhìn con cá tung tăng bơi lội, lại thuận tay đưa xuống nước đùa nghịch với cá con.
Cám đứng ở cửa mắt lạnh lùng nhìn Tấm vui đùa với cá bống, ả hằng giọng.
"Chị Tấm, chị đang làm gì vậy tôi đói bụng rồi, còn không mau nấu cơm."
"Chị .... chị biết rồi!"
Tấm thấy Cám, thị liền vội bật dậy, đi vào trong bếp nhóm lửa nấu cơm. Cám nhìn Tấm một lúc để lại hai chữ "Giả, tạo" rồi phất váy bỏ đi. Ả ta vừa đi ra gian nhà trước liền thấy mẹ mình tay xách nách mang biết bao nhiều là đồ thị chẳng chần chừ vội chạy ra đỡ lấy hết đồ trên tay mẹ rồi mỉm cười.
"Để con xách cho"
Mẹ Cám thấy con gái mình, không nén được nụ cười, đưa tay lên vuốt đầu Cám.
Cám ngửa mặt lên nhìn mẹ rồi mỉm cười tươi tắn.
Mẹ của Cám là một người đẹp, rất đẹp. Cái vẻ đẹp của một người phụ nữ một con, trông mà mòn con mắt quả thật nói chẳng ngoa! Lại ở cái độ tuổi ba mươi sáu, bà mụ trông lại càng phơn phớn.
Thế mà mụ lại độc, độc không chỉ ở cái vẻ bề ngoài mà mụ độc ở tính cách. Bà mụ độc đoan, cay nghiệt lắm! Mà đặc biệt đối với Tấm, phải nói là chỉ đối với riêng mình Tấm, mụ mới thế. Chứ đối với con ruột thì mụ hiền như đất.
Lại nói đến đứa con này, từ bé được mẹ nuông chiều sinh hư, lại thêm việc mồ côi cha, càng ngày càng trái tính trái nết. Đối với người chị cùng cha khác mẹ kia thì chính là cái gai đâm sâu trong mắt.
Ả Cám đó chính là căm ghét tới phức phẫn hận Tấm. Nhưng dẫu có khắc nghiệt đến đâu với Tấm thì thị Cám vẫn chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi cả đời chưa một lần được gặp cha. Suốt ngày quấn quýt bên người mẹ. Đã vậy thân thể lại yếu ớt từ khi mới ra đời. Mới đây còn bỗng nhiên sốt cao suốt mấy ngày trời làm mẹ Cám lo lắng đến mức khóc sưng mắt .
"Trời đất! Cám con sao lại ra đây? Chiều tà, nhiều gió độc nhỡ đâu lại..."
"Mẹ con không sao đâu mà..."
"Con phải cẩn thận đó! Lần trước, nếu không phải có đám trai làng phát hiện con bị ngất giữa đồng mà đem con về, mẹ thực sự không biết con ở đâu . Nếu... nếu như con mà không còn thì mẹ biết làm sao..."
Cám để đồ lên kệ rồi quay ra trước mặt mẹ mình.
"Mẹ, con nhất định sẽ không bao giờ bỏ mẹ lại một mình đâu! Vì vậy mẹ cũng không được bỏ con lại một mình đâu được chứ?"
"Mẹ sẽ không vậy đâu."
Cám mỉm cười choàng tay qua sau lưng mẹ rồi dựa đầu vào người bà.
"Cám... con sao vậy, mệt à mẹ đã bảo rồi mà..."
"Mẹ... "
"Sao..."
"Con yêu mẹ..."
Bà mụ ngỡ ngàng cúi xuỗng nhìn con gái. Đây là lần đầu tiên nó như vậy, trước kia con gái bà tính cách lúc nào cũng thất thường, lúc nóng lúc lạnh. Thế mà, kề từ sau khi nó ốm dậy nó dường như không còn giống chính nó trước kia .
"Con mời dì với em xuống ăn cơm."
Giọng Tấm trong trẻo vang lên. Cám quay lại nhìn Tấm, ánh mắt thay đổi hoàn toàn, đó là cái ánh mắt của một con người khi nhìn thấy kẻ thù!