Chỉ Muốn Ngủ Đại Ma Vương Mà Thôi

Chương 12

Người có thể bắt nàng hầu hạ khả năng còn chưa sinh ra đâu.

Chỉ riêng việc mớm thuốc Thẩm Niệm sẽ tự tay làm lấy, rốt cuộc thì đây chính là cơ hội để nàng ‘ ăn cơm ’.

Từ sau ngày hôm đó, mỗi khi đến thời gian dùng thuốc, người hầu trong điện đều bị Vương Thủ Đức đuổi hết ra ngoài, chỉ còn mỗi hắn canh ở cửa, như ăn trộm lén lút giúp công chúa trấn ải.

Hắn thật ra đã sớm nghe nói An Ninh công chúa tính tình mở ra, có rất nhiều trai lơ, nhưng không nghĩ tới nàng thế nhưng đến Thánh Thượng cũng không buông tha!

Nếu không phải... nếu không phải niệm tình hắn còn có chút tác dụng với Thánh Thượng, Vương Thủ Đức cảm thấy mình sớm đã bị vứt vào Thận Hình Tư xử lý rồi.

Hắn hiện tại chỉ hy vọng sau khi Thánh Thượng không biết chuyện bản thân bị An Ninh công chúa khinh bạc, chứ nếu ngài ấy nổi điên lên, tất cả mọi người đều không có kết cục tốt.

Thẩm Niệm không hề biết vị tổng quản đến thừa tướng đều phải nhún nhượng ba phần giờ phút này đang lo lắng cho cô ‘ công chúa ngu xuẩn ’ như nàng đến mức nào. Trải qua gần mười ngày "đút" thuốc, nhờ có long khí cuồn cuộn nuôi dưỡng mà linh đài của nàng đã hồi phục được một phần nhỏ. Tuy rằng vẫn nát như cũ, nhưng tố chất thân thể nhờ vậy tốt lên không ít.

Tu hành mị thuận, thân thể là gia sản lớn nhất. Giờ phút này Thẩm Niệm, vẫn mang vẻ ngoài của An Ninh công chúa, nhưng toàn bộ thân thể da thịt đều trắng đến phiếm ra ánh sáng, mắt to mà có thần, tóc đen nhánh suôn mượt, dáng người quyến rũ, ngực to eo nhỏ, một chút thịt thừa cũng không có, so với mười ngày trước không khác gì thay đổi hẳn một người.

Lại một lần mớm thuốc kết thúc, Thẩm Niệm không có lập tức đứng dậy.

Tuy rằng nàng không phải là y tu, nhưng dựa vào độ thuần khiết của long khí, nàng có thể cảm nhận được khối thân thể dưới thân mình đang chậm rãi khôi phục. Độc trong người Tấn Nhân Đế đang bị đào thải từng ngày, theo như nàng đánh giá, trong mấy ngày này Thẩm Kình Thương cũng nên tỉnh lại rồi.

Ở trong trí nhớ nguyên chủ, việc thứ nhất Tấn Nhân Đế làm sau khi tỉnh lại chính là bắt gϊếŧ gần một nửa cung nhân. Toàn bộ Tử Thần Điện máu chảy thành sông, mấy chục gia tộc của tiền triều cũng bị Ngự lâm quân vây xét nhà, chu di cửu tộc.

Tục ngữ nói thiên tử giận dữ thây phơi ngàn dặm, Thẩm Niệm chính là không định ở lại rước họa vào thân.

Nếu nói Tấn Nhân Đế là bạo quân gϊếŧ người như ma, Thẩm Niệm cảm thấy cũng có chút oan uổng. Dù cho ai sau khi tỉnh lại phát hiện mình từ một nam nhân bình thường biến thành ma ốm đi hai bước liền hộc máu tâm tình đều sẽ không tốt được, huống chi là vua của một nước.

Nhưng những chuyện kia không có quan hệ với Thẩm Niệm. Chỉ cần vị hoàng huynh này an phận làm một chỗ dựa tốt trước khi nàng thu thập đủ khí vận rời khỏi thế giới này là được. Tấn Nhân Đế dù là bạo quân hay là hôn quân nàng đều không ngại.

Có điều, nàng giúp Tấn Nhân Đế giải độc, cũng là cứu hắn một mạng đi?

Ừm, coi như là thù lao để nàng hút long khí vậy.

Thẩm Niệm đặt chén không xuống, đôi chân thon dài bắt chéo gác ở trên giường, cầm một viên mứt hoa quả nhét vào trong miệng, cảm thấy mình tâm địa thật tốt.

-------

Đại ma vương: Thuốc đắng quá.

Thẩm Niệm: Mứt hoa quả thật ngọt.

Một sự thật khiến người rơi lệ: Hoàng đế bệ hạ đáng thương mỗi ngày đều không có mứt hoa quả để ăn.

-----------