Rồng và thiên hồ đều là thần thú, dựa vào linh khí của trời đất hình thành sức mạnh, nhưng nếu đem tất cả xếp chung với nhau, rồng đương nhiên bỏ xa tộc thiên hồ các nàng.
Hoàng thất của nhân giới được Thiên Đạo ưu ái ban cho long khí, tuy không bằng một phần vạn của rồng thật sự, nhưng đối với Thẩm Niệm linh đài bị hủy thần hồn rách nát, có thể xem như là đồ bổ tốt nhất.
Như vậy nghĩ, nước thuốc trong miệng hình như không còn đắng nữa, nam nhân trước mặt này cũng không quá đần độn vô vị.
Thẩm Niệm đứng dậy, lại uống một ngụm thuốc, cúi đầu chuyển vào miệng nam nhân.
Một ngụm lại một ngụm, thẳng đến khi có thể thấy đáy chén thuốc, Thẩm Niệm mới lưu luyến không rời mà ở trong miệng nam nhân liếʍ một vòng, câu ra một sợi nước bọt chứa long khí, mới thỏa mãn rút môi lưỡi của mình về.
Nhóm cung hầu trong điện sớm đã cúi đầu quỳ trên mặt đất, sợ vì nhìn thấy cái gì không nên xem mà mất đi tính mạng.
Chỉ có Vương Thủ Đức lá gan lớn chút, để ý động tĩnh trên giường, thấy Thẩm Niệm đặt chén xuống mới ngẩng đầu trộm liếc mắt một cái.
Sao hắn cảm giác ánh mắt An Ninh công chúa nhìn Hoàng Thượng… có chút đáng sợ?
Giống như lúc trước hắn theo hầu Hoàng Thượng lúc ngài cải trang vi hành, thấy ánh mắt sáng lấp lánh của những người dân nghèo khi nhìn vào một cái bánh bao thịt?
Không không không, nhất định là hắn hoa mắt.
Còn có, Thánh Thượng sao có thể là bánh bao thịt chứ, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Không thể không nói, có đôi khi sự thật lại luôn bị người ta bỏ qua.
Không bao lâu sau Vương Thủ Đức, liền ý thức được cái chân lý này.
Thẩm Niệm hút long khí cực kỳ thỏa mãn, tính tình cũng tốt lên một chút.
Nàng lười nhác nhìn bộ dạng Vương Thủ Đức muốn nói lại thôi, “Đức công công, thuốc này của Hoàng Thượng thật khó đút nha… không thể để xảy ra chút sai lầm nào được, ngươi thấy ta nói đúng không?”
Vương Thủ Đức chửi thầm, khó ngài cũng cho Hoàng Thượng uống xong rồi không phải sao, trên mặt lại cung kính nói, “Công chúa nói cực kỳ chính xác.”
“Bổn cung thật mong hoàng huynh tỉnh lại,” Thẩm Niệm phảng phất giống như mình đang hi sinh rất lớn, “Như vậy đi, trước khi hoàng huynh tỉnh lại bổn cung sẽ ở lại Tử Thần Điện. Có bổn cung chăm sóc, hoàng huynh cũng sẽ không bị đám người chân tay vụng về kia làm tổn hại long thể!”
‘ Chân tay vụng về ’ là chỉ ai, không cần nói mọi người cũng tưởng tượng ra được.
“Chuyện này… Hình như không hợp với lẽ thường…”
“Lẽ phải là do con người định đoạt! Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn quản gì mà hợp với không hợp!” Thẩm Niệm thấy Vương Thủ Đức còn do dự, giọng điệu cũng lạnh lên, “Tiền triều hậu cung không biết có bao nhiêu người đang chờ hạ bệ hoàng thất đâu, thời thế không ổn định bắt buộc phải dùng xách không ổn định để dẹp yên, chờ khi hoàng huynh tỉnh lại, bổn cung sẽ tự đến nhận tội với huynh ấy!”
Thanh âm của Thẩm Niệm thanh thúy mà hữu lực, tuy là nữ tử, nhưng cả người nàng lại tản mát ra một cổ hơi thở cường thế mà tự tin, khiến người ta nhịn không được khuất phục.
Vương Thủ Đức bị quở trách đến cả người chấn động, đúng vậy, hiện giờ Hoàng Thượng bị đầu độc, triều đình hỗn loạn, có An Ninh công chúa ở trong cung, ít nhất có thể ngăn lại những tầm mắt điều tra của không ít kẻ có dã tâm.
Lần này, hắn rốt cuộc toàn tâm toàn ý thần phục cúi đầu với Thẩm Niệm, “Tuân lệnh công chúa.”
…
Thẩm Niệm cứ vậy công khai mà vào ở trong tẩm điện của Tấn Nhân Đế, mang theo lí lẽ hiên ngang lẫm liệt trên thực tế lại khiến người giận sôi, trải qua đoạn thời gian sinh hoạt còn an nhàn hơn so với khi ở phủ công chúa.
Nói là cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố Tấn Nhân Đế, nhưng hằng ngày những việc Thẩm Niệm làm cũng chỉ có dựa vào giường đọc sách, ha ha mà ăn mứt hoa quả, cái gì mà lau mình thay quần áo linh tinh, đương nhiên là giao cho thị nữ.