Thẩm Niệm tuy nhìn chằm chằm thái y, khóe mắt lại chú ý Thẩm Tịch.
Quả nhiên, Thẩm Tịch thấy nàng chỉ ra thứ kia, thần sắc trở nên kinh hoàng, vẻ mặt dịu dàng cũng dần cứng đờ.
“Tỷ tỷ, có phải tỉ nhầm rồi không?”
Thẩm Tịch giống như muốn giúp Triệu thái y giải vây, “Triệu thái y đức cao vọng trọng, nếu thật sự có loại hoa kia sao ngài ấy có thể nhận không ra chứ?”
Ngụ ý, một công chúa cái gì cũng không biết không hiểu như Thẩm Niệm, lời nói không đáng tin.
“Hoàng huynh là chủ nhân của thiên hạ, chỉ một chút sai lầm cũng sẽ trở thành hậu quả khôn lường,” Thẩm Niệm bưng chén thuốc lên, đưa tới trước mặt Thẩm Tịch, “Nếu ngươi cảm thấy ta nói sai rồi, không bằng chính mình uống nó, giúp hoàng huynh thử thuốc đi?”
“…”Thẩm Tịch miễn cưỡng cười nói, “Vừa nãy có cung nhân đã thử thuốc rồi.”
“Vậy càng không cần sợ nha,” Thẩm Niệm đem chén để ở bên miệng Thẩm Tịch, “Cũng không phải có độc, lại không dám uống sao? An Hòa?”
Thẩm Tịch bị dồn đến lui về phía sau hai bước, nhấp miệng, hồng hốc đỏ ửng trông vô cùng tủi thân, “Nếu tỷ tỷ không có việc gì, vậy ở lại chiếu cố hoàng huynh đi, muội muội cáo lui!”
Nói xong, liền hốt hoảng mà xoay người rời đi.
“A.”
Thẩm Niệm bỏ chén sứ trong tay xuống, ‘ leng keng ’ một tiếng, vỡ nát ở bên thành giường.
Nàng không có nhìn đến, nam nhân tưởng như đang hôn mê kia, bởi vì âm thanh này, ngón tay hơi hơi giật giật.
“Thật đúng là huynh muội tình thâm ha…”
Thẩm Niệm tấm tắc nói, “Ánh mắt Thẩm Kình Thương đúng là bệnh không nhẹ, loại nữ nhân này cũng có thể để ở bên người.”
Cung nữ vừa được thay vào trong điện cụp mi rũ mắt, đến Vương Thủ Đức cùng Triệu thái y lúc này cũng không nói gì.
Thẩm Niệm đuổi đi kẻ chướng mắt, lúc này mới quay đầu nhìn về phía lão thái y đang quỳ trên mặt đất.
“Cho ngươi thêm một cơ hội,” Thẩm Niệm cũng không định thay người trị liệu cho Tấn Nhân Đế, “Nấu lại một lần, tự mình đưa lên.”
Nàng ở trong trí nhớ của nguyên chủ mơ hồ có chút ấn tượng với người này, chính là vào mấy tháng sau, quanh kinh thành sẽ phát sinh ôn dịch, là Triệu thái y cực nhọc ngày đêm chiếu cố người bệnh, nghiên cứu chế tạo ra giải dược, cứu muôn vàn bá tánh.
Triệu thái y xem như người có y đức, mặc kệ có đáng tín nhiệm hay không, ít nhất vẫn đáng tin hơn so với những người khác.
“Tuân mệnh.” Lão thái y thấy cái đầu trên cổ mình được bảo vệ, vội vàng dập đầu, “Đa tạ An Ninh công chúa!”
Lão thái y run run rẩy rẩy mà rời đi đi sắc thuốc, Thẩm Niệm nhìn bóng dáng hắn, bỗng nhiên lại cảm thấy một trận khí xoáy tụ ở tự huyệt Bách Hội chui vào linh đài.
Chẳng lẽ… Thứ này chính là khí vận mà cục đá chết dẫm kia nói?
Thẩm Niệm cân nhắc hai lần cảm nhận được cổ khí này, trong lòng có chút suy đoán.
Một chén trà nhỏ thời gian trôi qua, Triệu thái y tự mình bưng thuốc đã được nấu cẩn thận đi vào.
Trong điện đã được quét tước sạch sẽ, Thẩm Niệm nghe mùi Long Tiên Hương cảm thấy vô cùng bực mình, sai người dập đi, thay bằng hương Tô Hợp mát lạnh, lại sai người mở hết của sổ nhỏ trong điện ra.
Trong điện đã không thông gió, lại còn che kín mít như vậy, người không bệnh người cũng phải bi hun ra một thân bệnh.
Vương Thủ Đức lúc này không ngăn nàng lại, nhìn như vậy một lát, hắn cũng phát hiện.
Hôm nay An Ninh công chúa, thật sự rất khác biệt.
Nàng không giống kẻ ngu xuẩn không đầu óc chỉ biết ồn ào trong miệng Hoàng Thượng, thủ đoạn của nàng, làm hắn nghĩ tới phong thái chính đốn hậu cung sấm rền gió cuốn của Thái Hoàng Thái Hậu năm đó.
Thẩm Niệm bưng chén ngồi ở cạnh giường, nhìn nam nhân vẫn đang mím chặt môi như cũ, giống như đang cân nhắc chuyện xấu liếʍ liếʍ khóe miệng.
Nước thuốc vừa rồi Thẩm Tịch đổ lên trên mặt hắn đã bị thị nữ xử lý sạch sẽ, giờ phút này nam nhân trước mắt dáng người cao dài, mày kiếm sắc bén, mũi cao thẳng, thật sự vô cùng không tầm thường.