Thẩm Niệm biết rõ thủ đoạn loại nữ nhân này sẽ sử dụng, chính là dùng vẻ ngoài bình dị gần gũi, ôn nhu thiện lương để lấy hảo cảm của nười khác.
Nếu đám cung hầu này đều cảm thấy An Hòa công chúa tốt, nàng đành phải làm một người xấu vậy.
Nội vệ chờ ngoài cửa rất nhanh đã kéo đám cung nữ quỳ đầy đất đi mất, An Hòa há miệng thở dốc, lại không dám ngăn cản.
Nàng chỉ là con gái của tiệp dư, dù cho đều là công chúa, nhưng so với Thẩm Niệm thì địa vị khác nhau một trời một vực. Thẩm Niệm dám ra tiếng xử lí, nàng lại không dám cản.
Thẩm Tịch âm thầm nắm chặt nắm tay, chỉ có thể chờ hoàng huynh tỉnh lại, lại đi cầu tình.
Một ngày nào đó… Một ngày nào đó…
Thẩm Tịch âm thầm chịu đựng, lại không thấy được, ánh mắt những cung nữ bị thị vệ kéo xuống nhìn về phía nàng không hề có cảm kích thân cận, chỉ có oán hận.
An Ninh công chúa nói không sai, nếu không phải An Hòa công chúa đoạt nhiệm vụ của bọn họ, bọn họ cũng đâu bị trị tội!? Ai cũng biết, một khi bị ném vào dịch đình, bọn họ liền trở thành sự tồn tại đê tiện nhất!
Rõ ràng họ đều là cung nữ được trọng dụng hầu hạ bên người Hoàng Thượng!
Thẩm Niệm đảo thấy được sự không cam lòng của những cung nữ kia, lại không nhắc nhở, chỉ ở bên cạnh nghiền ngẫm cười.
Nhân tính chính là như vậy. Bông tuyết thiện lương đáng yêu… Cũng không phải muốn là làm được.
So với những thủ đoạn của vị tiên tử chính đạo nào đó, Thẩm Niệm cảm thấy chiêu trò của Thẩm Tịch không khác gì trò trẻ con.
Nàng đi đến bên cạnh Thẩm Tịch, cầm chén thuốc đã được nấu tốt lên ngửi ngửi.
Thẩm Kình Thương trúng độc không phải là ngẫu nhiên, khẳng định là có người đã âm mưu từ lâu. Trong cung tuy hỗn tạp, nhưng theo lý thuyết bên cạnh Tấn Nhân Đế khẳng định đều là người hắn tín nhiệm, dưới tình huống như vậy hắn vẫn bị hạ độc, có thể thấy được những người kia cũng không thể tin hoàn toàn.
Một khi đã như vậy, thuốc hiện tại hắn uống, thật là giải dược sao?
Thiên Hồ nhất tộc trời sinh thông tuệ, sở hữu khứu giác nhanh nhạy, Thẩm Niệm tuy tu mị thuật, nhưng vì nhan sắc của mình cũng đọc qua không ít đan thư, đã từng luyện ra hoán thể đan và bài độc đan nổi danh khắp tu chân giới, dù có ngàn vạn bảo bối cũng khó có thể đổi được đan dược của nàng.
Thẩm Niệm liếʍ một ngụm nước thuốc, phân biệt ra bảy tám loại dược liệu, nhưng trong chốc lát không thể hoàn toàn gọi ra đúng tên như trước kia nữa.
“Triệu thái y vẫn còn ở đây đúng không? Gọi hắn tới.”
Thẩm Niệm nói với Vương Thủ Đức vừa bối rối chạy vào.
Thấy lão thái giám lộ ra vẻ mặt do dự, Thẩm Niệm lạnh mặt, “Đức công công, ngươi còn tiếp tục kéo dài, bổn cung sẽ cho rằng ngươi muốn Hoàng Thượng chết đi cho rồi!”
Vương Thủ Đức làm gì có lá gan đó, vội nói không dám, xoay người phân phó hạ nhân mời Triệu thái y còn đang bận sắc thuốc vào trong điện.
Thẩm Niệm không hỏi bệnh tình của Tấn Nhân Đế, bởi vì nàng biết rõ, nếu Triệu thái y là tâm phúc của hoàng đế, chắc chắn sẽ không nói chân tướng cho một vị công chúa không được Hoàng Thượng sủng ái như nàng, còn nếu Triệu thái y có vấn đề, thì lời hắn nói ra càng không thể tin.
Nàng chỉ bảo Triệu thái y đưa cặn thuốc vừa sắc lên, chỉ tên và thuyết minh đơn giản công dụng của từng loại dược liệu.
Linh đan dược thảo, suy luận.
Thẩm Niệm rất nhanh liền phát hiện bên trong chén thuốc được nấu tốt, nhiều ra một vị.
Là một loại mà nếu ăn riêng sẽ không có độc, nhưng nếu ăn cùng một loại hoa, sẽ trở thành độc dược mãn tính.
Loại hoa này trong cung tùy ý có thể thấy được, nhưng hiếm có người biết công dụng thật sự của nó.
“Không, không có khả năng, thuốc là do lão phu tự mình nhìn chằm chằm vào nồi nấu, cũng tự mình chọn dược liệu!”
Triệu thái y vội vàng tỏ vẻ trong sạch.