Nhưng trên đường cách đó không xa, một cô bé tóc trái đào tay cầm hồ lô ngào đường, ngây thơ nhìn ngó xung quanh như đang tìm người nhà.
Xa phu bị hất văng xuống đường, hiện giờ không ai khống chế xe ngựa, thấy nó chuẩn bị đâm vào cô bé, mọi người kinh hô sợ rằng gặp phải một trận máu tanh.
Trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay trắng nõn tinh tế vươn ra từ rèm vải, nhanh chóng cầm lấy dây cương, con ngựa bỗng thét dài.
"Hí ——"
Ngựa bị dây cương kéo dần chậm tốc độ lại, chân trước giơ cao, đạp hai cái rồi ngừng lại trước mặt cô bé.
Mọi người ngơ ngác nhìn màn xe bị xốc lên, một thiếu nữ hồng y kiều diễm đứng bên trên, một tay vươn ra ôm lấy cô bé bị dọa chết đứng vào lòng.
"Sợ không?"
Trầm Niệm chọc chọc gương mặt mềm mại của cô bé.
Kiếp trước nàng cũng thu nhận mấy đồ đệ, người nhỏ nhất cũng chỉ lớn bằng cô bé này.
Cũng không biết giờ mấy nhóc con kia ra sao.
"..."
Cô bé vẫn có chút sợ hãi nhưng nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt liền lấy hết can đảm lắc đầu.
"Thật lợi hại."
Trầm Niệm khẽ cười, nhéo nhéo đôi má mềm mại của bé.
Trẻ con là sinh vật đơn thuần đáng yêu nhất trên đời, nhìn hạt đậu nhỏ ngây thơ này, trái tim Trầm Niệm bỗng hơi thả lỏng kể từ sau khi cô trùng sinh tới đây.
"Con ơi! Con ơi!"
Một phụ nhân trẻ tuổi đẩy đám người vây quanh chạy về hướng xe ngựa, trong mắt chỉ toàn căng thẳng và lo lắng.
"Được rồi, đi tìm mẹ đi."
Trầm Niệm nắm cổ tay gầy của cô bé, ăn một viên hồ lô trong tay bé rồi đưa trả bé về vòng tay người mẹ.
Phụ nhân ôm lấy con gái, quỳ xuống dập đầu ba cái với Trầm Niệm.
"Cảm ơn công chúa An Ninh! Cảm ơn công chúa An Ninh!"
Trầm Niệm vừa nhai trái cây chua chua ngọt ngọt, vừa nhìn nàng ta phất tay miễn tạ.
Nàng cứu cô bé kia rồi ăn một viên hồ lô đường là nhân quả tuần hoàn, không cần ai cảm tạ.
Trên đỉnh đầu truyền vào một dòng khí thoải mái dễ chịu, thân mình Trầm Niệm cứng lại, híp mắt.
Nhận ra người càng ngày càng nhiều, nàng cũng không muốn ở lâu, móc ra chủy thủ khảm đá quý bên hông cắt dây ngựa, quay đầu phân phó đám thị vệ tới muộn: "Kéo xe ngựa về đi, bổn cung tự hành cung."
Nàng lại chỉ xa phu ngã cách đó không xa: "Giam hắn lại để thẩm vấn."
Không tự nhiên mà ngựa lại phát điên mà một mã phu kinh nghiệm đầy mình sao lại không khống chế nổi một con ngựa chấn kinh?
Quả thật thân phận công chúa An Ninh này gây thù chuốc oán không ít.
Trầm Niệm sờ lông bờm của con ngựa: "Đi!"
Nữ tử áo đỏ nghênh ngang rời đi, lầm này dân chúng không tránh như rắn rết nữa ngược lại chủ động lui lại, khe khẽ bàn tán.
"Công chúa An Ninh có vẻ cũng không ương ngạnh như lời đồn. . ."
"Đúng vậy, tâm địa cũng tốt còn cứu một đứa trẻ."
"Công chúa thật xinh đẹp… tựa như tiên tử hạ phàm."
Trầm Niệm không biết việc làm của mình khiến bá tánh đổi mới nhận thức với công chúa An Ninh. Nàng đưa lệnh bài trên eo cho thủ vệ rồi tự mình xuống ngựa đi vào Cung Vua.
"Hoàng thượng sao rồi?" Nàng hỏi tiểu thái giám tiếp đón mình.
"Tiểu nhân không rõ."
"Mấy ngày nay còn ai vào cung nữa?" Trầm Niệm đổi cách hỏi khác.
"Hôm qua tiểu nhân chỉ tiếp Triệu thái y của Thái y viện, hôm nay là yêu bài của công chúa An Hòa."
Tiểu thái giám biết hung danh của công chúa An Ninh, không dám lừa gạt, thành thật trả lời.
Trầm Niệm hỏi vậy là để xác định tình huống của Tấn Nhân Đế hiện giờ.
Cục đá ngu xuẩn kia đưa nàng vào lúc này hẳn là muốn nàng bồi dưỡng tình cảm với Hàn Thừa Quân, nhưng hiện giờ cũng là thời điểm Tấn Nhân Đế bị người ta hạ độc ốm đau liệt giường.
Nghe vậy xem ra Trầm Kình Thương hôn mê chưa từng tỉnh lại.
Trầm Niệm nghĩ vậy lại uyển chuyển hỏi tiểu thái giám vài chuyện khác.
Công chúa An Hòa.
Thú vị.
Nhớ lại nơi quy túc [1] của vị công chúa này, Trầm Niệm cười lạnh một tiếng, dọa tiểu thái giám bên cạnh sợ mất mật.
[1] Quy túc: nơi trở về, kết cục