“Công chúa điện hạ, người đã được đưa vào phủ, ngài xem nên an bài ở nơi nào ạ?”
Bên tai là một giọng nữ kính cẩn và dịu ngoan, Thẩm Niệm mở mắt ra từ trong hỗn độn, đỡ huyệt Thái Dương không ngừng đau đớn nằm ở trên giường, nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Theo lệ thường mà làm, việc nhỏ thế này còn phải hỏi… bổn cung sao?”.
“Vâng.”
Thị nữ vốn định nói là ngài đã dặn rằng bẩm lên trước khi người đến, nhưng nghĩ tới những thủ đoạn tra tấn người đáng sợ của công chúa trước đó, không hề dám giải thích, chỉ nghe theo phân phó, dập đầu lui ra.
Sương khói lượn lờ dâng lên từ lò Bác Sơn đặt trên giá, Thẩm Niệm ngửi hương Tô hợp mát lạnh, đau đớn giảm xuống từng chút một, thần hồn dần dần tụ lại, tất cả ký ức từng mất đi đã trở lại, không chỉ như vậy, nhiều ra thêm một ít ký ức liên quan.
(Tô hợp là 1 vị thuốc đông y á mn)
Những ký ức nhiều thêm này vốn không thuộc về nàng, nhưng lại thuộc về nàng của hiện giờ. Bởi vì giờ phút này, nàng không còn là Thẩm thị A Niệm của Tu chân giới, mà chỉ là một sợi tàn hồn gửi trên khối thân thể công chúa này mà thôi.
Thẩm Niệm nhớ tới âm thanh lạnh nhạt vang lên trong đầu trước lúc mất đi ý thức, cong khoé miệng cười trong nghiền ngẫm.
Chỉ là một viên đá rách nát nhặt được từ nhiều năm trước, thế nhưng chặn được lôi kiếp, cứu lại hồn phách sắp bị đánh tan của nàng.
Nên nói rằng vận khí của chính mình tốt vẫn là không tốt đây? Hai chữ trường sinh vẫn luôn là thứ được mong cầu nơi Tu chân giới, hiện giờ dù người nàng chưa chết, nhưng lại bị ép phải làm giao dịch với cục đá kia, không thể không bị đưa đến các tiểu thế giới khác, hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ thu thập khí vận.
Theo như lời cục đá kia, mỗi thế giới đều có khí vận chi tử, thông thường khí vận quay xung quanh những nhân vật này. Mà nàng yêu cầu đạt được yêu thích của các nhân vật ấy để thu hoạch khí vận, sau khi làm trao đổi, góp nhặt đủ khí vận, nàng liền có thể ngưng kết tàn hồn, trở về thế giới của chính mình.
Cục đá kia hình như là linh khí, nói tới nói lui chỉ như vậy vài câu, có vẻ như đã được người khác dạy. Tuy thần hồn của Thẩm Niệm đã không còn nguyên vẹn, vẫn có thể bắt lấy trọng điểm câu nói của nó – đó là khí vận.
Mỗi thế giới đều to lớn như vậy, có nhất thiết chỉ có thể kiếm được khí vận từ khí vận tử hay không?
Có lẽ không đi.
Tuy rằng đã ước định cùng viên đá kia, nhưng khế ước này lại không thể hoàn toàn trói buộc nàng.
Nàng cần khí vận, nhưng sẽ không dựa vào những yêu thích hư vô mờ mịt, mà chỉ dựa vào chính mình. Người tu chân, dù nghịch thiên sửa mệnh, chưa bao giờ dựa đến người khác, bởi vì chỉ cần là người đều sẽ có khả năng phản bội.
Chỉ có chính mình, mới tin được.
Kí ức của nữ chủ nhân cũ trong đầu vừa đáng buồn cũng vừa đáng thương, Thẩm Niệm xem xong ký ức của nàng, chỉ cảm thấy vị công chúa này, dưới một người trên vạn người, thế mà lại đem một tay bài tốt đánh đến nát nhừ.
Vị công chúa này cùng tên với nàng, cũng gọi là Thẩm Niệm, là một trong hai vị công chúa của nước Đại Tấn, An Ninh công chúa.
Tổ tiên dòng họ Thẩm khởi nghĩa vào 300 năm trước, thành lập nên nước Đại Tấn hiện nay, trải qua sự chăm lo của nhiều thế hệ hoàng đế, Đại Tấn bây giờ ca múa thái bình, biển yên sóng lặng.
Thế nhưng dưới dáng vẻ bình tĩnh kia, mạch nước ngầm không ngừng được kích động, đất nước đông đảo thế gia vọng tộc, vì danh lợi mà giấu giếm không ít việc xấu, tham quan ô lại ngày càng đông đảo.
Tấn Nhân Đế vừa kế nhiệm chẳng qua vừa mới tuổi hai mươi, đối mặt sài lang hổ báo, loạn trong giặc ngoài, chưa kịp thực hiện chí lớn đã bị người ta hạ độc, hôn mê nửa tháng sau mới tỉnh lại, dù không đánh mất ngôi vị hoàng đế, lại thành một ma ốm thuốc không rời được miệng.