Trình Hựu không ngờ cô lại phản kháng , trông mặt sợ hãi như vậy, véo vào mặt dỗ dành cô ấy rồi nói: "Sợ gì chứ? Anh em của anh điều là những người khá tốt , không sao đâu, đừng lo, chỉ là tùy tiện đi ăn, anh đã hẹn với mọi người giờ mà bỏ đi sẽ rất xấu hổ."
Lâm Trừng lúc đầu muốn rời đi, nhưng nghe hắn nói như vậy vẫn là không dám.
Cô sợ anh bị xấu hổ.
Cô không từ chối nữa, anh nắm tay cô đi qua , Trình Hựu lôi kéo cô ngồi xuống rồi chào hỏi .
"Lâm Trừng, em cùng mọi người chào hỏi chút đi."
Lâm Trừng có chút sợ hãi nhìn thấy mọi người, vì vậy cúi đầu gật đầu chào hỏi, mọi người xem náo nhiệt nói vài câu, có lẽ là muốn khen ngợi Lâm Trừng, nhưng Lâm Trừng không để trong lòng, bởi vì cô khong biết họ khen thật lòng không hay là những lời nói khách sáo.
Cũng như anh, những người anh em này của Trình Hựu là dân địa phương đại phú nhị gia. Tuy có tiền nhưng kén ăn lắm, thích ăn mấy quán này chứ không thích đi quán tây ăn, nhưng đây bất quá nơi nay bị giấu trong hẻm nhỏ nhưng cửa hàng này đúng là đồ ăn ngon.
Lâm Trừng không nói nhiều, ở bên cạnh nghe bọn họ nói tiếng địa phương, Lâm Trừng mặc dù có học lực cao, nhưng lại nghe không rõ, nhất là nói nhanh, cho nên cô từ từ ngồi sang một bên ngoan ngoãn cực kỳ.
Trình Hựu thấy cô ngại ngùng, sợ cô đói nên bưng rất nhiều món cho cô ăn, cô ăn từ từ, không biết nói gì, nhìn bọn họ nói rồi rót rượu cho anh, trong lúc đó Trình Hựu đẩy cô lại, nói: "Đàn ông nói chuyện chắc khiến em cảm thấy nhàm chán, em đi gặp những người phụ nữ đó, có nhiều phụ nữ như vậy, em đi nói chuyện với bọn họ."
Lâm Trừng không muốn, cô chỉ muốn quấn lấy anh, rời khỏi anh cũng không an toàn, nhưng lại sợ Trình Hựu không vui, nên cô đi qua. Này quán ăn khuya cái bàn là mấy cái cái bàn hợp lại bàn dài, cho nên bên này nữ nhân nhóm đều hướng phía sau ngồi, phụ nữ cùng phụ nữ nói, đàn ông cùng đàn ông nói.
Lâm Trừng ngồi xuống, có người rót cho cô một ly: "uống rượu không?"
Lâm Trừng lắc đầu, có người đưa ly nước dừa cho cô uống.
Lâm Trừng không nói nhiều, nhưng những người phụ nữ đó vừa nói chuyện phiếm vừa hỏi cô: " Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trình Hựu đưa một người nào đó ra ngoài. Trước đây tôi có thấy anh ấy đến một mình, nhưng tôi chưa thấy snh ấy đưa bất kỳ phụ nữ nào đến đây.... Cô vẫn là người đầu tiên."
Lâm Trừng bị nói rất ngượng, là một phụ nữ, cô ấy nhìn cô chính là muốn đánh giá cô và một số người tò mò nói: "Cô khá xinh đẹp đấy , làm thế nào hai người gặp nhau? Gặp ở quán bar sao?"
Lâm Trừng lắc đầu, mấy người phụ nữ lại hỏi: "Anh ta mua gì cho cô? Nghe nói anh ta hào phóng, cũng tò mò không biết anh ta mua túi gì cho cô? Sao cô không ghi nhớ? Còn chưa yêu cầu sao?"
Lâm Trừng bị nói phát sợ , cô phủ nhận: "tôi không muốn anh ấy mua túi hay gì hết ."
Bộ dáng thanh cao của Lâm Trừng khiến một người phụ nữ hút thuốc, trang điểm đậm không vui, "Giả bộ thanh cao , không phải cũng giống chúng tôi dụ dỗ vì tiền, cô dám nói không phải vì tiền?"
Lâm Trừng không nói chuyện, sắc mặt tái nhợt.
Những cuộc nói chuyện với họ sau này đều không hòa nhập, và đa số họ không phải là người dân địa phương, họ là những người lao động nhập cư, và họ đang tân bốc nịnh bợ rất nhiều người giàu tại quán bar Trình Hựu , giống như những người như bọn họ bây giờ.
Trình Hựu một bên cùng người khác nói chuyệ, khoé mắt dư quang vẫn luôn nhìn Lâm Trừng, anh cứ nghĩ rằng có khá nhiều chủ đề để nói về phụ nữ, nhưng tại vì Lâm Trừng không trang điểm và không theo đuổi những thương hiệu nổi tiếng. Thật sự rất khó nói. Cô cảm thấy xấu hổ nên sang một bên, và những người phụ nữ phớt lờ cô và bỏ cô lơ cô sang một bên.
Cô lặng lẽ uống rượu, Trình Hựu kêu cô đến , ngồi bên cạnh đưa rượu cho anh, ... Cô cảm thấy khá hơn một chút, nửa đêm anh phải về, bởi vì Lâm Trừng 5 giờ sáng phải mở cửa tiệm không thể về muộn , cho nên Lâm Trừng bị anh mang đi về.
Lúc đi về, dọc đường cô có chút buồn bực, Trình Hựu sờ lên tóc cô an ủi: "Có phải hơi chán không? Nếu em cảm thấy chán thì lần sau anh sẽ không đưa em đến đó, chỉ nghĩ đến chỗ thôi, lại thấy nơi đó toàn là phụ nữ, nên mới dẫn em đi."
Lâm Trừng thành thật nói: "em không hiểu bọn họ nói cái gì, liền không đuổi kịp."
Đúng là mấy người phụ nữ này tụm năm tụm ba bàn tán về các nhãn hiệu nổi tiếng, từ mỹ phẩm dưỡng da đến quần áo giày dép, cả việc đi thẩm mỹ viện để phẫu thuật thẩm mỹ, cô không hiểu.
Trình Hựu cũng hiểu ra, liền dỗ dành cô nói: "Thật là nhàm chán, nãy ở nhà lam tình còn chưa đủ, nếu biết vậy tối nay anh không đi mà ở nhà thao bức của em thêm vài lần , khiến em thật sảng.
Lâm Trừng đỏ mặt trước lời trêu chọc.
Lúc cô vừa về đến nhà, di động của Lâm Trừng vang lên, là người nhà gọi đến, cô trả lời, cô còn chưa kịp nói chuyện, mẹ cô đã trực tiếp mở miệng đòi tiền: "Lâm Trừng, nhanh lên gửi tiền về nhà , anh trai của mày không thể chờ thêm, hiện tại cần phải có 50 vạn nhân dân tệ để chuộc được anh trai mày ra ngoài."
Nghe thấy giọng nói vội vã của mẹ, Lâm Trừng cảm thấy bất lực và cáu kỉnh: "Mẹ, sao mẹ lại nói chuyện này? Anh trai con bị sao vậy? Anh trai đã xảy ra chuyện gì?"
Mẹ cô vừa mắng vừa than: "anh trai mày cũng xui mà chắc bị người khác vu oan rồi, anh mày không bao giờ làm chuyện như vậy đâu! Trước giờ tao có nói với mày là anh mày cùng người ta hùng tiền để mở quán ăn sao? Vừa bắt đầu kinh doanh riêng, quán ăn đã mở cửa hai ngày qua. Họ bắt anh trai và nói vì vấn đề vệ sinh. Họ ăn thức ăn ở đây bị ngộ độc , những vị khách ăn xong bị ngộ độc nhào lên đòi anh trai mà phải bồi thường, nếu không sẽ bắt anh trai mày lên công an."
Lâm Trừng tưởng có chuyện, nhưng hóa ra là như vậy, anh trai cô là ham ăn biếng làm , chính mình còn không chú ý đến vệ sinh mà còn mở cửa hàng rồi bắt anh ta chú ý vấn đề vệ sinh.
Cô không muốn, nên có chút tàn nhẫn nói: "Đây không phải là chuyện riêng của anh ta sao? Anh ta xin tiền mở cửa hàng, tôi đưa, bây giờ có chuyện, tôi chịu trách nhiệm về tiền bạc ? Mẹ, con cũng là người bình thường., Con không có tiền, con là con gái của mẹ, con cũng không phải là phú nhị gia,làm gì có nhiều tiền, lấy đâu ra tiền cho mẹ? Dù sao hắn cũng đã làm ra chuyện sai thì cho anh ta vào tù, nếu không thì cứ dọn cửa hàng ra ngoài và tìm việc làm trong tương lai, đừng nghĩ đến chuyện mở cửa hàng! "
Mẹ cô lúc đầu không muốn nói chuyện này, nhưng bây giờ tức giận đến mức giận dữ mắng cô: "Lâm Trừng, cô định chọc giận tôi sao? Đó là anh của cô! Cô còn muốn ngồi lại xem sao?" Anh còn không Anh là người sao? Đồ cặn bã không có trái tim như cô ! Máu mủ ruột thịt, không nên giúp anh trai gặp tai nạn sao? Không có tiền không có tiền, ta không tin mày không có tiền! Tôi có thể nghe thấy dì ba của mày ở đằng kia nói, mày tìm được một người đàn ông giàu có và đi một chiếc xe hơi sang trọng. Chiếc xe đó rất đắt tiền. Bây giờ mày là bạn gái của người giàu, mày không quan tâm đến anh trai của mày? "
Lâm Trừng tức giận dậm chân muốn khóc, rống lên: "Mẹ! Con không có! Anh trai của con là con của mẹ, vậy con không phải là con gái của mẹ? Sao mẹ không quan tâm con ở bên ngoài sống như thế nào ma cứ đòi tiền của con".
"Đó là lỗi của chính mày, mày chỉ là con gái. Con gái có ích lợi gì ngoài việc kiếm tiền cho gia đình? Anh mày là đàn ông có thể nói dỗi tông đường , mày thì làm được gì ?"
Lâm Trừng sợ Trình Hựu đang ở bên cạnh nghe thấy, cô muốn cúp máy: "con trở về sẽ cùng mẹ nói chuyện , hiện tại con đang ở bên ngoài."
Mẹ cô bên kia không muốn la khóc om sòm: "Lâm Trừng , mày đừng nghĩ đến chuyện nói cho có lệ với tao, tao biết tất cả mọi thứ về mày ở thành phố, tao biết mày đang làm gì, mày phải đưa tiền để anh trai ra ngoài ngay bây giờ, anh của mày Nếu thiếu một sợi tóc, tao sẽ không để mày yên đâu , tao sẽ đi hỏi người đàn ông đó! Còn không thì về nhà, nếu cưới Vương lão nhị được 50 vạn nhân dân tệ để cứu anh trai may thả ra , còn không sẽ bắt cóc mang may trở về mày chọn đi ."
Lâm Trừng rất vội, lại sợ mẹ tới tìm, mẹ cô thật sự sẽ làm ra chuyện này, cô cúp điện thoại, sợ hãi nhìn Trình Hựu nói: "... Trình ca, mặc dù em biết mình như thế này hơi quá, nhưng vừa rồi anh cũng nghe nói không, em có thể mượn anh một ít tiền được không? Em sẽ tra tiền lại cho anh và sẽ cả tiền lãi cho anh, còn không em ghi giấy nợ cho anh , còn nếu không anh không cho mượn cũng không sao , coi như em chưa nói gì."