Lâm Trừng ngày hôm qua ngủ rất sớm, thế nhưng thân thể đau nhức, vừa tỉnh lại đã mệt mỏi, rốt cuộc vẫn lăn lộn một hồi lâu .
Hôm qua hai người mới chỉ làm có một lần, anh thả cô ra, vì bên dưới cô sưng đỏ, tiểu huyệt cô quá mềm mại lại là lần đầu tiên được thao quá sướиɠ , thêm cái thứ của anh to quá nên hai chân cô bị thao đến run rẩy.
Nhưng đến giờ mở cửa tiệm , cô thu dọn ga trải giường, ga giường có mùi rất nồng , hôm qua cô chảy quá nhiều nước nên l uot hết cả một mảng ga giường, cô lấy ra chúng ra và đem đi bỏ máy giặt.
Trình Hựu phỏng chừng cũng mệt ,cho nên dù cô làm gì anh vẫn không bị đánh thức, chỉ là lăn qua chỗ khác rồi ngủ tiếp.
Lâm Trừng thay quần áo, buộc tóc, đi ra ngoài.
Trình Hựu ngủ đến chiều mới mở cửa quán bar, tối hôm qua ngủ say quá nên ngủ đến chiều lúc nào không hay, anh dậy tắm rửa rồi đi đến cửa hàng của Lâm Trừng, thấy cô đang dọn dẹp cửa tiệm và đang chu mông rửa chén , anh từ bên ngoài quan sát, đi thẳng tới, sờ mông cô, nói: "Sao em không ngủ nhiều một chút, lại dậy sớm như vậy ?"
Lâm Trừng lúc đầu chắc cũng sợ nhưng giờ thì quen rồi, cứ sờ mông, cô tiếp tục rửa đồ rồi nói: "Không, tại đến giờ phải ra mở cửa tiệm, em đã ngủ đủ, anh giờ ra mở cửa tiệm sao?"
Trình Hựu gần nhất đều ở chỗ đối tượng yêu thích, vì vậy anh cần phải tới mở cửa quán rồi mới đi được, nếu không những đàn em của anh ta lại tưởng anh ta chơi trò mấ tích.
Anh sờ soạng bờ mông co dãn của cô, nghĩ đến kɧoáı ©ảʍ làʍ t̠ìиɦ ngày hôm qua, anh nhịn không được lại nổi lên khí hoả, cho nên buông cô ra , rồi nói : "Anh về trước mở quán trước, nếu e buồn chán thì qua bên quán anh ngồi ".
Lâm Trừng nói được
Trình Hựu đi rồi. Sau khi Lâm Trừng rửa bát thì có một cuộc gọi từ nhà đến, cô nhìn thấy cuộc gọi từ nhà, cô nghĩ là mẹ cô hỏi cô ở thành phố làm ăn có tốt không nên cô đã trả lời điện thoại chưa kịp nói chuyện đã nghe giọng nói bên kia hỏi: "Lâm Trừng, ta nghe Tiếu Diêu nói ngươi ở thành phố làm ăn tốt, có mở một cửa hàng, chắc hẳn gần đây kiếm được rất nhiều tiền, mở quán ăn trên sài giòn khá như vậy ngươi có phải gửi về cho anh ngươi 30.000nhân dân tệ để anh ngươi mở tiệm làm ăn ".
Lâm Trừng sắc mặt trở nên cứng ngắc , trong mặt hiện ra tia mất mát, Vốn dĩ nghĩ mẹ cô sẽ quan tâm cô ở thành phố tốt hay không, không ngờ bà chỉ gọi hỏi tiền cô mà không nói một lời quan tâm , cô thẳng thắn nói: “Mẹ ơi, mẹ có thể cho con một chút thời gian trong thành phố được không, mặc dù có một cửa hàng đang mở. ‘Nhưng con chưa trả lại tiền, con có bao nhiêu tiền, con mang từ nhà đến thành phố bao nhiêu , trong nhà mọi người điều hiểu rõ."
Mẹ cô không thèm đếm xỉa gì đến chuyện đó, giọng điệu rất dữ tợn, "Cái gì cũng rõ ràng, tôi có thể nhìn rõ ràng, tôi đã từng nghe người ta nói, cô ở thành phố sống rất tốt, lại mở cửa hàng, đâu ra mà mở cửa tiệm như vậy lại không có tiền ? công việc kinh doanh vẫn tốt như vậy, ngươi chỉ là không muốn nghĩ cho anh trai ngươi, tại sao ta lại nuôi một đứa con gái chết tiệt như ngươi ? tiền không cho anh trai ngươi không lẽ ngươi muốn để cho người ngoài sao? Ngươi tiếc tiền với anh trai ngươi sao ? Sao ngươi lại sống ích kỷ như vay , chỉ biết nghĩ cho bản thân, chính mình có tiền lại khong muốn chiếu cố giúp đỡ anh trai mình, anh ngươi chuẩn bị kết hôn , không mở tiệm làm ăn sau này làm sao lấy vợ, nuôi vợ được ?"
Lâm Trừng còn muốn từ chối, nhưng lại nghe thấy mẹ cô đang nói chuyện phiếm với người nào đó, "Dì Lý, cô đang gọi nói chuyện vớiai vậy?"
"Không , ta chính là đang dạy dỗ đứa con gái bất hiếu, nhưng ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân, không đưa tiền, ra thành phố làm việc có tiền nhưng lại không gửi về nhà, bây giờ tiền nào của nấy, sợ cô giàu có mà cô không muốn nhận cha mẹ già dưới quê này nữa, đồ nha đầu chết tiệt , nếu khi đó biết cô là con gái, lẽ ra tôi nên ném xuống giếng chết đuối cho rồi, chứ không giống như bây giờ để nuôi nó khôn lớn, nhịn ăn nhịn mặt để nó khinh bỉ tôi .
Lâm Trừng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt khi nghe mẹ cô nói, từng lời mẹ cô nói như bị kim đâm vào tim.
Cô bên này không nói chuyện , mẹ cô trở nên mất kiên nhẫn, "Lâm Trừng , ta nói ngươi làm cuối nếu ba ngày nữa ngươi không chuyển 30.000 nhân dân tệ vao tài khoản của ta , ta sẽ đến thành phố tìm ngươi lấy tiền , đến lúc đó ngươi đừng nghĩ đến mở cửa tiệm.
...
10 giờ tối Trình Hựu lại chạy đến đây làm cho Lâm Trừng ngạc nhiên, nghĩ rằng anh sắp mở quán bar , anh phải làm việc nên sẽ về rất muộn, nhưng không ngờ anh 10 giờ anh ấy đã đến, vì vậy Lâm Trừng nấu mì cho anh ăn, bỏ thêm ít trứng gà và thịt, mùi thơm bay đến làm anh thêm đói bụng.
Sau khi Lâm Trừng bưng ra, cô ngồi xuống cạnh nhìn anh ăn rồi mát xa cho anh.
Lâm Trừng quỳ xuống ghế sô pha xoa bóp cho anh, còn do dự không biết nói sao với anh, cho nên sau khi im lặng suy nghĩ hồi lâu, cô mới thu hết can đảm hỏi anh: "anh Trình Hựu, anh có thể cho em mượn tiền được không ?"
Trình Hựu nghe cô nói còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì, quay lại nhìn cô ấy, lo lắng hỏi: "xảy ra chuyện gì sao ?"
Lâm Trừng không giấu diếm nói: "em ... Hôm nay mẹ em gọi điện cho em nói rằng anh trai em muốn mở cửa hàng, nhưng hiện tại tem mới mở một cửa hàng nên chưa kiếm được tiền. Anh trai em cần 30.000 nhân dân tệ để mở một cửa hàng. Em muốn vay 30.000 nhân dân tệ từ từ và em sẽ trả lại cho anh khi em kiếm được tiền. "
Lâm Trừng nói xong rất xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhìn đến mức muốn cắn đứt đầu lưỡi, thật là xấu hổ.
Hôm qua cô mới ngủ với anh mà hôm nay đòi tiền anh liệu anh có nghi ngờ cô không.
Trình Hựu nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, lấy điện thoại di động ra, chuyển 30.000 tệ vào WeChat của cô, "Cho em."
Lâm Trừng sững sờ một lúc sau khi nhận được tiền, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: "Cảm ơn Anh Trình Hựu , em sẽ trả lại tiền cho anh ngay sau khi em kiếm được tiền."
Trình Hựu tiếp tục ăn mì và nói: "Không sao, một ít tiền, không cần trả lại."
Khi Lâm Trừng nghe thấy lời này , trong lòng có chút hụt hẫng.
Trình Hựu buổi tối không động đến cô, ăn mì xong liền vén váy lên, Lâm Trừng tự động nghĩ rằng anh đưa tiền cho cô, không cần hồi báo chính là muốn thao cô một lần, cho nên chính mình tự động chu mông lên , cô nghĩ rằng anh ta muốn theo mình , nên cô cố ý chu mong càng sau.
Lâm Trừng trước kia thường xuyên mang đồ lót ,nhưng sau này ở cùng anh , cô không mang chúng nữa, chính là vì phương diện kia, chỉ cần anh vén váy lên là có thể trực tiếp thao vào.
Sau khi Trình Hựu vén váy đến eo cô, anh chạm vào tiểu huyệt cô một chút và thấy nó vẫn còn đỏ, anh lấy ra một tuýp thuốc mỡ bôi lên người cô vài lần.
Anh xoay người cô lại và dùng tay có thuốc xoa nhẹ lên cánh môi tiểu huyệt đang sưng đỏ, nhìn tiểu bức thật tao, xoa không bao lâu dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, nước da^ʍ còn dính trên tay anh, anh nói anh phải quán bar nhìn xem, hôm nay có người mới vào làm.
Tối nay anh về chính là muốn thuốc thuốc về bôi tiểu huyệt cho cô vì hôm qua cô bị anh tao quá mạnh nên anh mới chợt nhớ ra mà quay lại.
...
Lâm Trừng ngày hôm sau ra mở cửa tiệm . Lúc sáu giờ, một bà dì đến nói với cô "chào cô, tôi đến đây để làm việc."
Lâm Trừng đặt thứ trong tay xuống, hỏi cô: "Ý dì là gì?"
"Là chủ quán bar đối diện với cô , người đã nhờ tôi rửa bát ở đây, biểu tôi đến rửa bát cho cửa tiệm ăn sáng này của cô."
...