Duỗi Eo Không Được

Chương 1

Trình Hựu kết thúc công việc ở quán bar lúc 5 giờ sáng, sau khi xong việc hắn đi đến quán ăn đối diện ăn sáng.

Bữa trước mấy đàn em của hắn có nói với hắn , nhất định phải đi quán ăn đối diện để nếm thử đồ ăn sáng , đồ ăn rất ngon , hơn nữa bà chủ quán nà rất xinh đẹp , là đại mỹ nhân.

Hắn khi đó không có hứng thú , bởi hắn mở chính là quán bar, ở quán bar bên trong loại mỹ nhân nào không gặp qua?

Vì vậy hắn chưa bao giờ có hứng thú, mấy tên kia hẳn là chưa thấy qua nhiều mỹ nữ, nên người nào chỉ cần xinh đẹp hơn một chút đều kêu là đại mỹ nhân.

Nếu thật sự là xinh đẹp như người nổi tiếng trên mạng hay diễn viên, thì nơi nào còn mở cửa hàng ăn sáng ở đây.

Vì vậy, hắn chưa bao giờ có hứng thú, ước chừng đàn em cũng không thấy nhiều mỹ nữ, người nào càng thêm xinh đẹp một chút đều gọi là đại mỹ nhân.

Hắn hôm nay sau khi tan làm có chút đói bụng, cho nên chuẩn bị đi ăn bữa sáng sau đó mới về nhà ngủ.

Bữa sáng mà cửa hàng bán chính là món mỳ súp, bà chủ gần đây nổi tiếng trong khu này, cho nên mỗi ngày đều kín cửa, rất nhiều người đến đây ăn sáng, hầu như không còn chỗ đứng.

Anh nhìn một lúc mới tìm được chỗ ngồi, vừa ngồi xuống đã thấy bà chủ trước mặt đang trụng mì nước lèo.

Ai không biết cô mặc gì cứ tưởng cô là gái điếm trên sân ga ngoài đường, không thì làm sao lại mang cái váy yếm che hông đi ăn sáng, lại còn ngắn đến hông.

Nhưng dáng người thật chuẩn, mặt trước lồi sau cong vểnh, làn da trắng nõn mềm mại, đôi chân to thẳng thon dài như đôi đũa lệch.

Trình Hựu đã bật cười khi nhìn thấy bức ảnh này, và cuối cùng cũng biết tại sao việc kinh doanh của nhà hàng ăn sáng này lại tốt như vậy.

Đàn ông là những sinh vật có thị giác, nghĩ ra phương pháp thu hút mọi người, bà chủ này thực sự rất tao .

Anh ta đột nhiên chán ăn và cảm thấy không có gì để ăn nên cũng có thể ngủ tiếp. Vừa định đi, bà chủ chỉ quay lại liếc anh ta một cái rồi cười hỏi anh ta, " Anh muốn ăn gì?"

Cổ họng Trình Hựu thắt lại sau khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như sáp của cô, ngẩng đầu nhìn cô, thấy nụ cười rạng rỡ của cô, chân cô không thể động đậy.

Hắn có chút xấu hổ ngồi xuống, hắc giọng nói: "Tuỳ tiện đi , có cái gì thì ăn cái đó."

Lâm Trừng gật đầu sau khi nghe điều này, và nấu cho anh ta một món súp.

Cho tô súp của anh rất nhiều , bởi vì lạ mặt thật sự , phỏng chừng là lần đầu tiên tới, cho nên giống nhau cho rất nhiều đồ ăn , xá xíu thịt viên đặc biệt nhiều.

Sau khi cô nấu xong đặt trước mặt anh, Trình Hựu ngẩng đầu lên liếc cô một cái, khuôn mặt trắng nõn không trang điểm, trong sáng thuần khiết.

Da cô ấy vốn đang tốt, chắc do bận đi làm nên đổ mồ hôi nên cô ấy lấy khăn giấy lau tóc.

Anh không biết tại sao càng nhìn càng thấy khô miệng, bà chủ bỏ bả súp xuống, liền đi làm việc.

Hắn cảm thấy hơi đau trên khuôn mặt của mình bây giờ.

Trình Hựu nhớ lại lời bàn tán của đàn em trước đó nói rằng bà chủ đến từ nông thôn, trình độ học vấn không cao và không tìm được việc làm nên đã mua lại cửa hàng và mở ở đây.

Trình Hựu tiếp tục nhìn chằm chằm vào chân của bà chủ trong khi hắn đang ăn, hắn cảm thấy rằng côn ŧᏂịŧ đang dần có xu hướng muốn ngóc đầu lên.

...

Trình Hựu cảm thấy mỹ nhân nào hắn chưa từng gặp qua, nhưng hôm qua bà chủ tiệm thật sự khiến hắn * hồn khiêu mộng nhiễu.

* Hồn khiêu mộng nhiễu :, ý nói việc cho người ta ngày đêm không yên.

Cho nên ngày hôm sau khi quán bar mở cửa , hắn cứ nhìn vào điện thoại của mình lúc bốn giờ, đến khi cửa hàng đối diện mở cửa lúc năm giờ, hắn lập tức đi qua ăn sáng.

Một tiếng đồng hồ thực sự khó khăn, cho nên Trình Hựu đang hút thuốc trong quán, dày vò chờ đợi, ánh mắt trôi về hướng đối diện, nhìn chằm chằm cửa tiệm.

Khi gần năm giờ, cửa tiệm đối diện mở cửa, anh lập tức đi tới.

Thời tiết mùa hè nóng nực quá nên Trình Hựu ăn mặc lôi thôi, dù sao đàn ông cũng sợ nóng.

Mặc một chiếc chữ T rộng màu trắng, với một chiếc quần dài màu đen và đôi dép lê.

Đàn em của Trình Hựu chế nhạo hình ảnh của hắn là một hộ gia đình phá dỡ tiêu chuẩn, nhưng anh ta thực sự là một hộ gia đình phá dỡ.

Trình Hựu là người địa phương ở đây, một thành phố lớn hạng nhất, gia đình hắn mới bị phá bỏ cách đây vài năm, anh đã được cho rất nhiều tiền và một vài căn hộ cho anh . Trình Hựu là con trai duy nhất trong gia đình, tính cách đã thô bạo từ khi còn nhỏ.

Hắn không quen mặc vest và thắt cà vạt, trong thời tiết nóng bức này, đi dép lê màu trắng là cách duy nhất để ra ngoài.

Anh đi tới chỗ bà chủ đang mở cửa tiệm, Lâm Trừng thấy có khách hàng đến thì nhìn anh ta, vì khuôn mặt ưa nhìn , nên có ấn tượng , hôm qua đã đến.

Tiệm vừa mở đã có người bước vào nên cô hơi kinh ngạc, cô cầm theo thứ gì đó, nhìn anh nói: "Anh tới ăn sáng sao? Vậy anh chờ một chút, anh ngồi xuống trước đi, tôi còn đang dọn dẹp, hiện tại vẫn còn chưa sẵn sàng, chỉ cần đợi hơn 10 phút là được. "

Trình Hựu gật đầu, có chút cáu kỉnh nên vừa ngồi xuống liền cầm một điếu thuốc muốn hút, nhìn Lâm Trừng di chuyển xung quanh.

Này hẳn là cô chưa có bạn trai hay chồng, dù sao thì cô ấy vẫn luôn bận rộn làm việc một mình, bạn trai nào lại để cô vất vả như vậy.

Quần áo của Lâm Trừng so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không phải dây nịt quấn ngang hông, nhưng cũng không có gì khác biệt, bởi vì cô ta đang mặc một chiếc áo yếm màu trắng và chiếc quần cực ngắn màu đen nóng bỏng.

Trình Hựu không thể hiểu được người phụ nữ này sao lại ăn mặc tao đến vậy.

Anh nhìn chằm chằm Lâm Trừng đang làm, cô sợ khách chờ lâu đói nên đi lấy mì canh cho anh trước.

Làm xong thì đưa cho anh, ngay sau đó có một người dì đến mua đồ ăn sáng, Lâm Trừng đóng hộp đồ ăn cho bà, bà dì hỏi cô: "Tiểu Trừng, con chưa tìm được nhà sao? Cháu ngủ hoài ở cửa hàng cũng không an toàn đâu, buổi tối bên này còn có quán bar và những thứ không hay , quán bar bên kia đường sợ lắm. Không tìm nhà ở thì không an toàn, trông con lại xinh đẹp như vậy."

Lâm Trừng cười khổ sau khi nghe lời này: "cháu cũng muốn tìm một căn nhà, nhưng giá nhà ở đây đắt quá, cháu không có nhiều tiền như vậy, hoặc là xa quá, đi ra mở tiệm thì mất nhiều thời gian, ở đây sáng sớm phải đến, lại mới tới mở cửa hàng, vẫn là ở trong cửa tiệm thuận tiện hơn. ”

Nói chuyện phiếm với dì một hồi, Trình Hựu đã ăn xong vẫn còn đang hút thuốc ở đây, lúc này cũng không có khách, nửa giờ sau đều là người, vì vậy Lâm Trừng phải tiếp tục làm việc.

Trình Hựu nhìn cô đang lau sàn, đường hông của cô càng khiến anh khô miệng, nghĩ ra lý do rồi nói với cô: "Tôi vừa nghe nói cô đang tìm nhà. Gần đây tôi có một căn nhà cho thuê. , ngay tại đây. Gần đây, tôi cho cô thuê lại giá rẻ. "

Lâm Trừng nghe vậy quay lại nhìn anh hỏi: "Rẻ hơn bao nhiêu? Anh là chủ nhà ở đây à?"

"Ân, tòa nhà ngay sau quán bar điều là của tôi , Có vài phòng trống, không có ai ở. Muốn cho thuê cũng chỉ 500 nhân dân tệ thôi. Cô có muốn không?

Lâm Trừng sững sờ, làm sao có thể là 500 nhân dân tệ? Mặc dù là phòng đơn ở đây, nhưng nó phải bắt đầu từ 2000, đó là giá mà t cô đã hỏi trước đó.

Cô hơi cảnh giác: "Rẻ như vậy, không phải anh đều nói giá 2.000 tệ sao?"

Trình Hựu sợ cô đề phòng, "Tôi nhìn cô như một bà cô gái từ dưới quê lên .Vào đây không dễ nên không rẻ, cũng không rẻ. Tôi làm ở quán bar đối diện, và tan tầm lúc 5 giờ mỗi sáng. Cô phụ trách làm bữa sáng cho tôi ăn là được. "

Nghe vậy, Lâm Trừng cảm thấy không có vấn đề gì, cũng chỉ muốn tìm một căn nhà nên liền đồng ý. Năm giờ chiều, Lâm Trừng đóng cửa tiệm, cô đi theo Trình Hựu đi xem nhà.

Căn nhà cô thấy đẹp nhất trong cả tòa nhà, trước đây mới sửa lại, sơn tường, có máy giặt, tủ lạnh, tivi, chỉ cần dọn đồ vào là ở.

Lâm Trừng kinh hãi, một căn nhà đẹp như vậy chỉ có giá 500 tệ.

Lâm Trừng trả một lúc ba tháng tiền nhà, cô không có nhiều tiền mặt nên chỉ có thể trực tiếp chuyển khoảng.

Trình Hựu nép sau lưng cô và nói : "Dù sao tôi giờ cũng là chủ nhà của cô vì vậy tôi sẽ giúp cô . Tôi không thể chịu được một người con gái tự di chuyển đồ đạc."

Đồ đạc của cô điều đang để ở cửa tiệm, chỉ có hai túi đồ , cô đến từ thôn quê nên không có mang theo nhiều đồ đạc, vì vậy cô tự nhiên sẵn lòng để anh giúp đỡ.

Trịnh Hựu giúp cô xách đồ, Lâm Trừng thấy anh chăm chỉ hồi lâu, mua cho anh một chai nước, ngượng ngùng nói với anh: "Anh còn chưa ăn gì, hay em nấu cho anh ăn nhé?"

Cô chỉ nói nói khách khí , ai ngờ Trình Hựu đã trực tiếp đáp lại: "Được."

Hắn ngồi xuống nhìn hai túi đồ của cô hình như có cái gì bắt mắt thôi thúc sự tò mò của hắn ta, hắn quyết định mở hai cái túi kia ra nhìn xem một chút, bên trong chứa rất nhiều qυầи ɭóŧ tam giác.

Kích thước xem ra còn rất lớn.

Ngoài ra còn có qυầи ɭóŧ chữ đinh ra , vì cô ấy thường xuyên mặc váy hở hông nên cô ấy mua nhiều qυầи ɭóŧ hơn để không có dấu vết của nội y.

Trình Hựu cầm nó và nhìn , chiếc qυầи ɭóŧ này chỉ là một sợi dây, rất thô tục.

Anh cầm nó trong tay, và ý nghĩ về chiếc quần dài vuốt ve âʍ ɦộ mềm mại của cô, với chiếc qυầи ɭóŧ kẹp giữa hai khe âʍ ɦộ nhỏ, khiến miệng anh khô khốc.