Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 4

Edit: OhHarry

***

Khách được mời đến bữa tiệc có cả nam lẫn nữ, họ ăn mặc trang nhã và đeo một chiếc mặt nạ che nửa phần mặt trên để đảm bảo cho dù ngày mai bước ra khỏi biệt thự và gặp nhau trên đường, chúng tôi cũng sẽ không nhận ra họ.

Cuộc vui đến khi party bắt đầu, tôi nhanh chóng trở nên thân thiết với vài vị khách nữ, uống rượu với họ, ném xúc xắc, chơi thoát y và làm họ hài lòng một cách thân mật hơn nếu họ cho phép.

Ban đầu, tôi nghĩ mình sẽ về phòng qua đêm cùng một hoặc hai khách nữ để kết thúc ngày, không ngờ trời còn chưa tối hẳn, buổi cuồng hoan mới diễn ra được một nửa thì tôi đã bị hai tên đàn ông kéo đi.

Nói họ quắp tôi đi cũng không ngoa, khi tôi đang “mớm” rượu cho một vị tiểu thư, gáy áo bỗng bị tóm lấy kéo lộn ngược ra sau, tôi rời khỏi vòng ôm mềm mại, ngã xuống nền gạch lạnh lẽo.

Lôi tôi đi là hai gã thanh niên, một người đeo mặt nạ đỏ để lộ ra đôi môi mỏng, người còn lại sở hữu dáng người cao lớn, cường tráng đeo mặt nạ màu xanh lam.

Tuy bực bội với hành vi thô lỗ của hai tên đàn ông nhưng vị khách nữ lại không dám làm mất lòng họ, cô ta lầm bầm: “Làm cái gì thế hả, thấy ghét!”

Người đàn ông môi mỏng liếc cô ta một cái rồi đẩy thẳng cậu trai mặc áo sơ mi dài đến ngang đùi có mái tóc thẳng đen mượt đang đứng cạnh mình qua.

“Đổi cho cô!”

Người kia lập tức nhướn mày, vui vẻ ôm lấy người đẹp.

Tôi ôm chặt vạt áo sơ mi bị cởi tung ra, vẻ mặt thoạt nhìn có vẻ thản nhiên nhưng tâm lý lại đang rất thấp thỏm.

Dáng dấp năm tôi mười tám tuổi khá ưa nhìn nên thường được các khách nam chỉ tên điểm danh, nhưng nghe nói đàn ông quan hệ tìиɧ ɖu͙© với nhau thường không biết tự kiềm chế, thân thể cũng phải chịu nhiều tổn thương nên tôi đã khéo léo từ chối hết.

Vì tôi rất được lòng khách hàng nữ nên lúc đó ông chủ cũng chiều theo ý tôi.

Nhưng giờ tôi phải hành xử biết thân biết phận với khách trong biệt thự, với lại chị Điềm Điềm nhất định sẽ không cho tôi tự làm theo ý mình.

“Dáng dấp tên này không tệ, bữa ăn……” Người đàn ông môi mỏng đeo mặt nạ lông vũ màu đỏ ngắt cằm tôi hất lên, nháy mắt với người đàn ông cao to bên cạnh, “Cậu ta thích loại này nhất nhỉ? Trông mặt mũi học sinh thế cơ mà? Đi từ nãy toàn gặp phải mấy thằng giả tạo tự cho mình ghê gớm, nào có ‘thật’ được như này. Nào, đi mang cho cậu ta thôi!”

Người đàn ông cao to đeo mặt nạ màu xanh lam vừa cười vừa kéo tôi lên tầng hai.

Phòng tiếp khách trên tầng hai được trải thảm sàn mềm mại, có quầy bar, ghế sô pha cùng một màn chiếu lớn.

Tôi liếc mắt, theo dõi bộ porn đang hiển thị trên màn chiếu mà không rõ diễn viên là ai, hai nam một nữ đang vận động kịch liệt, trông tư thế có vẻ đang chuẩn bị “song long nhập động”.

Người đàn ông đeo mặt nạ lông quạ đen ngồi trên sô pha đối diện với màn chiếu uống rượu, trên bàn đặt ngổn ngang các ly rỗng, anh ta nhìn đăm đăm vào màn chiếu, hai má ửng hồng vì say.

Rải rác xung quanh anh ta là vài cặp nam nữ đang mơn trớn lẫn nhau, cảnh tượng da^ʍ mỹ đến gai mắt.

Mặt nạ đỏ quay đầu, thấy tôi vẫn đứng cạnh cửa thì giục giã: “Vào đi, đứng đực ở đấy làm gì? Ngồi lên ghế sô pha mau!”

Tôi lúng túng: “Anh ơi, trong hợp đồng không đề cập đến chuyện này……”

Mục đích hắn đưa tôi tới hiển nhiên là muốn tôi bán mông.

Đối với loại người như chúng tôi, liếʍ cho đàn ông hay liếʍ cho phụ nữ chẳng khác nhau là bao. “Đâm” người ta hay để người ta “đâm” đều chỉ là một kiểu giao dịch bằng tiền. Tôi không phải người thời trước nên không có quan niệm trinh tiết.

Nhưng sao đang yên đang lành lại bắt tôi lên “hầu hạ”, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi thậm chí còn chưa làm công tác “chuẩn bị”, kinh nghiệm cũng bằng con số không, lên giường với tôi thì khác gì lên giường với một con cá chết?

“Thế thì viết thêm vào!” Mặt nạ đỏ nạt nộ.

Ngay cả khi không hiểu hết được biểu cảm trên khuôn mặt đối phương, tôi cũng biết thừa hắn đang khinh thường mình. Họ chỉ cần động đậy ngón tay là đủ sức nghiền chết tôi rồi, dù có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm trái ý họ.

Tôi đang hoang mang không biết phải đối đáp ra sao thì có người chen vào giữa.

“Cậu ta không hầu thì em hầu, kỹ thuật của em tốt lắm, ngài muốn cân nhắc không? Em chơi được cả 3P.”

Tôi nhìn sang, người vừa nói là cậu con lai mũi cao mắt sâu làm cùng chỗ tôi. Cậu ta vừa cúi đầu hôn cổ vị khách nữ vừa giương mắt nói với sang, đôi con ngươi ướŧ áŧ trông rất gợi cảm.

Đáng tiếc mặt nạ đỏ không thích cậu ta, thậm chí còn có chút chán ghét: “Mày? Mày đi cạo sạch lông ngực với lông chân rồi hẵng nói chuyện, nhìn chẳng khác gì con khỉ đột.”

Nghe vậy khuôn mặt cậu nhân viên tiếp rượu đanh lại, cậu ta “hừ” nhỏ một tiếng rồi tập trung phục vụ vị khách nữ, đôi bàn tay vuốt ve thân thể một cách uyển chuyển khiến đối phương rêи ɾỉ thở gấp.

Mặt nạ đỏ chỉ vào người đàn ông trên ghế sô pha và nói với tôi: “Cậu phục vụ người kia cho tốt đấy, tôi cam kết sẽ trả cậu gấp đôi. Cứ làm với cậu ta thôi, đừng quan tâm đến những người khác.”

Trả lương gấp đôi nghe có vẻ không nhiều, nhưng nếu so với mặt bằng giá chung thì thật sự rất hấp dẫn. Bán mông lần đầu đã được mức giá này tính ra cũng không lỗ.

Tôi biết hôm nay mình “chạy trời không khỏi nắng”, trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Dạ.”

Mặt nạ đỏ khịt mũi tỏ vẻ hài lòng, sau đó gọi mặt nạ xanh vào quầy bar đánh bài, trước khi đi còn dặn tôi phải giữ khuôn mặt thật tươi tắn để phục vụ mặt nạ đen cho tốt.

Tôi ôm tâm sự trong lòng bước tới ghế sô pha, vì không biết phải mở lời thế nào nên đành ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ đen, chậm rãi vuốt ve từ mắt cá chân lên trên.

Anh ta cảm thấy có người chạm vào mình, giật giật chân rồi cúi xuống nhìn tôi.

Đằng sau chiếc mặt nạ kia nhất định là một cặp mắt rất đẹp. Chỉ cần nhìn sống mũi lộ ra một nửa cùng đôi môi mềm mại thôi tôi đã đoán ngay được dung mạo của người này không phải dạng tầm thường, nói không chừng tôi mới là người “hưởng thụ” đối phương.

Ngoài mỉm cười, tôi không biết phải nói gì với anh ta.

Anh ta lặng thinh, không đáp lại tôi.

Tôi vuốt ve bắp đùi của anh ta, cơ đùi rắn chắc thế này hẳn phải thường xuyên tập thể thao lắm. Mặc dù chưa phục vụ cho người đồng giới nào, nhưng bản thân cũng là đàn ông nên tôi biết rõ chỉ cần làm cho một “bộ phận” đạt được cực khoái thì những nơi khác cũng thấy sướиɠ theo. Anh ta khép hờ mắt, yên tĩnh, ngoan ngoãn như một con búp bê bơm hơi, nếu anh ta không có phản ứng khi bị tôi chạm vào, tôi còn tưởng anh ta đang ngủ mở mắt.

Tôi cởi thắt lưng của anh ta rồi hôn nhẹ lên thứ kia, mùi vị tuy hơi kỳ lạ nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với mong đợi.

“Cậu em” to dài của anh ta khiến tôi không ngậm hết vào được, di chuyển lưỡi cũng rất khó khăn, có lẽ vì sức chịu đựng đã đến giới hạn, anh ta cau mày ấn mạnh gáy tôi xuống theo bản năng.

“Nhanh lên……” Giọng anh ta mang theo sự ướŧ áŧ.

Tôi không còn cách nào khác, đành phải nuốt sâu hơn, cổ họng như bị căng ra hết cỡ.

Môi lưỡi hút mạnh qυყ đầυ dương v*t, đối phương thở dốc thoải mái, bàn tay nắm chân tóc tôi khẽ siết lại. Ban đầu còn bình thường, nhưng khi cơn cao trào tới, anh ta hơi ngửa cổ, sau đó ưỡn hông lao thẳng vào miệng tôi một cách thô bạo khiến tôi suýt chết vì ngạt thở, tới lúc anh ta lêи đỉиɦ rồi bắn thẳng vào trong họng tôi, tôi lại thấy mình sắp bị chết sắc thêm lần nữa.

Tôi ho sặc sụa, quay mặt bắt đầu nôn khan nhưng cằm lại bị người kia nắm kéo về.

“A Mộ?”

Tôi rơm rớm nước mắt, nghẹt thở không thốt ra được từ nào.

Anh ta nghiêng đầu, đôi mắt bối rối, hỏi lại: “A Mộ?”

Lực bàn tay siết cằm tôi trở nên mạnh hơn.

Tôi chưa kịp mở miệng thì đã nghe tên mặt nạ đỏ ngồi ở bên quầy bar nói: “Đáp lời cậu ta đi!”

Thật vất vả cho hắn khi vừa phải chơi bài vừa phải quan sát tình hình bên này.

Tôi gật đầu: “Vâng, em là A Mộ……”

Vẻ mặt của người đàn ông trở nên dịu dàng, anh ta nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng.

“Anh biết…… em không nỡ làm anh buồn……” Anh ta ôm tôi như đang ôm một món đồ chơi trân quý, vòng tay ghìm chặt đến tê xương.

Anh ta hạ từng nụ hôn ấm nóng xuống cổ tôi, tay luồn vào áo sơ mi xoa nắn cơ thể tôi.

“Ưm……” Thứ cương cứng phía dưới chọc lên khiến tôi giật mình kẹp chặt mông lại theo bản năng, hô hấp của người đàn ông càng thêm hỗn loạn.

“Anh muốn em!” Đôi mắt anh ta sâu thẳm, vừa dứt lời đã bế bổng tôi dậy.

Tôi hoảng hốt kêu lên, cuống quýt quặp chân kẹp chặt eo đối phương, quàng tay ghì lấy cổ anh ta, chỉ sợ mình bị ngã.

Anh ta đỡ mông tôi, quen tay đẩy cửa phòng ngủ rồi ném tôi xuống chiếc giường lớn mềm mại. Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ta nằm đè lên.

Khoảng cách gần đến mức tôi có thể nhìn thấy nốt ruồi trên phần xương quai xanh nằm lấp ló dưới cổ áo phanh rộng của anh ta. Hai nốt ruồi son nhỏ xíu mọc đối xứng ở hai bên trông như thủ cung sa.

(*) Thủ cung sa: dấu vết màu đỏ để chứng tỏ người con gái còn trinh tiết của người Trung Hoa cổ.

Tôi bật cười, đàn ông con trai gì mà có nốt ruồi quý phái vậy. Anh ta cúi đầu nhìn tôi một lúc lâu rồi bất ngờ hôn xuống, tôi giật mình, suýt cắn vào đầu lưỡi anh ta.

Kỹ năng giường chiếu của anh ta tốt lắm, động tác chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng vì đây là lần đầu tôi làm bot, mà thứ “đàn ông” kia của anh ta còn thuộc dạng khủng nên tôi vẫn cảm thấy đau đớn dữ dội.

“Cậu em” thô to đâm thọc vào tôi không biết ngừng nghỉ, kɧoáı ©ảʍ tích tụ trong màn dạo đầu trước đó bị xóa sạch ngay lập tức.

Tôi nín nhịn, mồ hôi chảy nhớp nháp khắp người, giờ chỉ muốn nôn mửa, hậu môn đau tấy, trong đầu dần tưởng tượng ra cảnh mình bị đâm thủng bụng.

Nhưng có lẽ tạo hóa đã ban cho tôi năng khiếu khác thường, anh ta rút ra rồi thúc lại vào trong cơ thể tôi một cách mãnh liệt, tuyến tiền liệt vô tình bị đâm trúng khiến tôi phải thét lên vì sung sướиɠ.

Bây giờ hai chúng tôi mới có thể xõa hết nấc. Anh ta say bí tỉ nên chỉ biết đâm cho sướиɠ bản thân, tôi tự mình điều chỉnh góc độ rồi mời gọi anh ta đâm mạnh hơn, nhanh hơn…… Biết bao nhiêu câu dirty talk thì phô diễn ra bằng sạch.

Khi chạm đến nóc của cơn cực khoái, anh ta “bắn” vào trong tôi, tôi phấn khích đến mức co quắp ngón chân, tới lúc lấy lại được tỉnh táo, tôi mới nhớ ra tên khốn này không đeo bao, vừa định kêu anh ta rút ra thì thứ thô to kia lại bắt chuyển động.

Anh ta liên tục gọi tôi là “A Mộ”, tôi đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© nên chỉ biết đáp lời một cách bừa bãi chứ không quan tâm “A Mộ” trong miệng anh ta là ai.

Chúng tôi làʍ t̠ìиɦ với nhau thêm vài lần, sướиɠ nhưng mệt đến độ gần như không xuống được khỏi giường, sau khi kết thúc, anh ta lăn ra ngủ, trong hợp đồng không yêu cầu phải ở lại qua đêm nên tôi đã lặng lẽ rời đi.

Sau đó, cuộc sống vẫn trôi qua như thường lệ, cũng không có bất cứ sự biến đổi nào vì sự việc đêm nay.

Ba tháng sau, tôi gặp chị Mỹ Phương, chị Mỹ Phương nói tôi có đôi mắt giống em trai chị nên muốn nhận tôi làm em nuôi.

Ban đầu tôi tưởng chị ngỏ ý muốn làm kiểu “chị nuôi” kia, nhưng không ngờ mối quan hệ giữa chúng tôi lại thanh sạch, đứng đắn như chị em nuôi theo đúng nghĩa. Kể từ đó, tôi trở thành em trai của chị Mỹ Phương, còn chị Mỹ Phương trở thành quý nhân của đời tôi.

(*) Quý nhân: người luôn che chở, giúp đỡ cho khi gặp khó khăn, hoạn nạn, như đã định trong số mệnh, theo mê tín.

Sau đó tôi mới biết chị Mỹ Phương có một người em trai đã mất từ hồi còn trẻ do căn bệnh ung thư máu, ngày chị Mỹ Phương gặp tôi, tình cờ là sinh nhật em trai chị ấy.

Cuối cùng cũng có lúc ông trời nương tay với tôi, bịt tất cả cửa ra vào nhưng vẫn nhớ đυ.c cho tôi một cánh cửa sổ.

***

Anh ta là người đàn ông đầu tiên cũng là người đàn ông duy nhất làʍ t̠ìиɦ với tôi, tôi luôn dành riêng một chỗ nằm sâu trong ký ức cho người đàn ông đeo mặt nạ đen, dù không thường xuyên hồi tưởng lại nhưng tôi sẽ không cố tìm mọi cách để quên anh ta.

Tiếng “A Mộ” này hoàn toàn gợi lại trí nhớ của tôi.

Người chửi Giang Mộ là kỹ nữ, con hát trong phòng bệnh có lẽ là tên đeo mặt nạ đỏ.

Trái Đất này đúng là nhỏ bé thật.

Khi tôi còn đang sửng sốt, Giang Mộ đã quay đầu bỏ đi vì cuộc trò chuyện rơi vào đổ bể với Tịch Tông Hạc.

Tịch Tông Hạc định đứng dậy đuổi theo anh ta, nhưng vừa nhấc người lên khỏi xe lăn, anh đã ngã bổ nhào về phía trước do không có sức, dáng vẻ ngồi bệt dưới đất trông vô cùng chật vật.

Tôi không đành lòng nhìn thẳng, đành đứng dậy khỏi bãi cỏ, bước đến giúp anh. Anh ấy không thèm hỏi tại sao tôi lại ở đây, cũng chẳng mảy may chất vấn tôi đã nghe được bao nhiêu, vì tâm trí anh lúc đó đang bận chống chọi với nỗi đau xé lòng khi tình yêu tan vỡ, không rảnh để tâm tới tôi.

“Anh không sao chứ?” Tôi ngồi xổm trước mặt anh và hỏi.

Chỗ tóc mái dãi che khuất đôi mắt thất thần của anh.

“Đẩy tôi về.” Thấy anh tôi nghiệp nên tôi chẳng quan tâm đến giọng điệu ra lệnh kia nữa, tôi dìu anh lên xe lăn sau đó đẩy về phòng bệnh.

Tịch Tông Hạc giữ trạng thái im lặng suốt lúc đi, tôi gửi gắm anh cho y tá rồi mới về mà anh cũng không nhớ ra mình cần nói lời cảm ơn với tôi.

Đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, sau chuyện này, quan hệ giữa chúng tôi vẫn dừng lại ở mức độ xa lạ, anh gặp tôi trong bệnh viện cũng không chủ động chào hỏi, dù sao tôi đã tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng xấu hổ kia, không bị anh ấy diệt khẩu đã may lắm rồi, nếu tôi còn cố tình đánh mắt ra hiệu làm người ta bực mình thì đúng là dốt hết thuốc chữa.

Nếu sau này không xảy ra chuyện đó, có lẽ trong suốt quãng đời còn lại chúng tôi vẫn chỉ là hai đường thẳng song song.

Thật không may, trên đời không tồn tại chữ “nếu”.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và s1apihd.com Hải Đường Lê Hoa.

Nhờ sự giúp đỡ của chị Mỹ Phương, tôi đã được cast vào một vài bộ phim và nhanh chóng hoàn trả được số tiền nợ lãi, nhưng bọn người kia lại coi tôi là cổ phiếu blue-chip của chúng nên quyết tâm không cho tôi “dứt áo” một cách dễ dàng. Khi tôi tới thanh toán nốt chỗ tiền cuối cùng, chúng đã gài bẫy để ép tôi đánh bạc, sau khi thua tiền, tôi bị chúng bắt ép kí vào bản nhận nợ IOU khổng lồ. Cho dù bước chân vào làng giải trí thì tôi cũng chỉ là một người bình thường, căn bản không có đủ tiềm lực để chống đối lại những tên xã hội đen này.

(*) IOU ( I owe you): Chứng từ nợ phi chính thức dưới dạng một văn bản cam kết trả một khoản nợ. Các điều khoản về khoản cho vay này sẽ được ghi rõ trong hợp đồng. Khi hợp đồng được kí kết, các bên sẽ chịu sự ràng buộc bởi các điều khoản quy định trong hợp đồng và nếu có bất kì sự vi phạm nào thì sẽ phải gánh chịu hậu quả pháp lý.

Lúc ấy sức khỏe chị Mỹ Phương đã rất yếu, tôi không dám tiết lộ chuyện này cho chị nên chỉ biết gồng gánh một mình. Chị là người kéo quan hệ cho tôi với những người trong ngành, giờ chị không còn sức chèo chống nên cũng chẳng còn ai giữ liên lạc với tôi. Lương Văn Hào là nhân viên kỳ cựu của Toa Tuấn, dưới quyền quản lý của hắn ta có không ít những nghệ sĩ tài giỏi. Hắn ta đồng ý dẫn dắt tôi chẳng qua là vì từng nợ chị Mỹ Phương một ân huệ. Giờ ân huệ này đã được đền đáp hết nên hắn ta cũng chẳng buồn nói chuyện với tôi. Bọn người xã hội đen thấy tôi không còn khả năng chi trả nên đe dọa sẽ bóc mẽ quá khứ của tôi ra trước truyền thông và tới trường Cô Nghê học để gây rối. Tôi không muốn chị đang hấp hối còn phải lo lắng cho mình, tôi chạy vào ngõ cụt rồi, chỉ còn nước đi làm diễn viên phim cấp ba.

Mà hôm đó cũng thật khéo làm sao, tôi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt của chị Mỹ Phương với tâm trạng u ám, đang ngẩn ngơ trong vườn hoa thì tình cờ gặp Tịch Tông Hạc đang phơi nắng.

Bên cạnh anh không có y tá, tôi đoán anh muốn ở một mình.

Đáng lý tôi nên quay người rời đi để anh tận hưởng sự thanh tĩnh, nhưng cứ gặp Tịch Tông Hạc, tôi lại nhớ tới đêm tình nồng nhiệt kia, để được chị Điềm Điềm mới tới buổi party, chắc chắn anh ấy phải rất giàu.

Tôi bước tới như bị ma xui quỷ khiến.

Cảm giác được có người tiếp cận, anh lạnh lùng ngoảnh mặt sang, vừa trông thấy tôi thì im lặng cau mày.

Tôi đi về phía anh một cách chậm rãi, tâm lý thấp thỏm chẳng yên, không chắc về điều mình đang làm.

“Cậu Tịch, cậu giúp tôi với.” Tôi quỳ xuống cạnh xe lăn rồi nắm gấu quần đồng phục bệnh nhân của anh, tiện thể vắt ra hai hàng nước mắt, “Tôi nợ bọn cho vay nặng lãi một khoản lớn, bọn họ dọa nếu tôi không trả được hết sẽ gϊếŧ tôi. Tôi biết cậu Tịch là người tốt, tôi xin cậu giúp tôi một chút thôi, chỉ cần tôi làm được thì cho dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng nhất định tôi cũng phải trả ơn cậu.”

Vừa van xin anh, tôi vừa cảm thấy mình bị động kinh, nhưng đâm lao thì phải theo lao, tôi đành phải tiếp tục bày ra dáng vẻ khốn khổ để được thương hại.

Tôi lảm nhảm suốt một hồi lâu, hết quở trách ông bố Cố Nguyên Lễ khốn nạn lại lôi tổ tiên mười tám đời của bọn cho vay nặng lại ra chửi, còn Tịch Tông Hạc chỉ ngồi im không nói năng gì, thậm chí anh còn chẳng bố thí cho tôi một cái nhìn.

Tôi nghẹn họng, đánh bạo kéo tay áo anh rồi gào lên, khóc như đứt ruột đứt gan.

Anh vô cảm nhìn tôi, tròng mắt đen nhánh không có cảm xúc, tôi bị anh làm cho choáng váng, nghẹn ngào không dám khóc nữa.

Nhưng vào lúc này, anh giơ tay nắm chặt cằm tôi rồi kéo sang trái sang phải như đang đánh giá một con vật, mất một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Quả thật cậu có thể làm cho tôi một chuyện.”

Sau đó chúng tôi ký hợp đồng, anh giúp tôi trả nợ, còn tôi phải đáp ứng mọi yêu cầu anh giao cho.

Anh nhất quyết gia nhập làng giải trí vì Giang Mộ, thậm chí còn không ngần ngại dứt bỏ quan hệ với gia đình, để rồi người ta giẫm đạp không thương tiếc lên tình yêu chân thành của anh, cắm cho anh một cái sừng cao ngất. Anh bị kích động mạnh, nhưng là người có lòng tự trọng cao, anh không muốn bị người nhà chế giễu, cũng không muốn để Giang Mộ nghĩ anh là thằng què vô dụng bị người yêu đá. Anh mua tôi để che mắt người ngoài, anh như một con dã thú đang tự liếʍ láp vết thương của mình, dựng lên hàng gai dày đặc, liều mạng bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân trong tình cảnh tuyệt vọng.

Tôi là hàng gai của anh, và cũng chính là lớp ngụy trang của anh.