Nam Nhân Trong Thiên Hạ Đều Lên Giường Với Ta

Chương 4: Kẻ thù xuất hiện

Hoài Sinh thấy Hoa Phiên Phiên còn đang ngủ ngon lành ở trên giường, không nỡ lòng đánh thức nàng, hắn nhẹ nhàng rời giường, định đi nhóm lửa nấu cơm.

Thật ra, 800 năm nay hắn đã tích cốc, nhưng đâm lao thì phải theo lao, lúc trước, bởi vì muốn gần gũi nàng hơn, cho nên hắn mới như bị ma xui quỷ khiến nói dối rằng hai người là phu thê.

*Tích cốc: Nói người tu luyện bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành

Hoài Sinh phát hiện củi không đủ dùng, thật ra hắn có thể dùng pháp thuật, nhưng hắn cực kỳ cẩn thận, không muốn lộ ra dấu vết ở trước mặt nàng, vì vậy vẫn thành thật đi lên trên núi nhặt củi.

Kết quả, hắn vừa mới rời đi thì lập tức có người tới.

Nếu như Hoài Sinh nhìn thấy người này, nhất định sẽ cực kỳ hoảng hốt, bởi vì hắn ta chính là kẻ thù của Hoa Phiên Phiên.

Toàn bộ giới Tu Chân đều biết, hai vị thượng tiên này nếu như gặp mặt, nhất định sẽ lấy lý do tỷ thí mà đánh nhau đến long trời lở đất, cả đêm lẫn ngày đều không còn ánh sáng, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là một mất một còn.

Nhưng tu vi của hai người rất cao, vì thế chỉ cần ở nhà dưỡng thương một vài hôm là sẽ nhanh chóng lành lặn.

Về lý do hai người kết thù oán, đến cả Hoa Phiên Phiên lúc đầu cũng không hiểu nổi, nàng đâu có từng trêu chọc vị Lạc Vô Nhai này.

Huống chi 9000 năm trước, khi bọn họ cùng gia nhập Huyền Cực Môn, đúng ra hắn ta còn phải nghiêm túc gọi nàng một tiếng "tiểu sư tỷ".

Đối với Lạc Vô Nhai mà nói, hắn ta rất ghét Hoa Phiên Phiên, lý do cực kỳ đơn giản, hắn ta không thích vận may của Hoa Phiên Phiên.

Tỷ như, bản thân hắn ta có thiên phú trời cho, hơn nữa còn chăm chỉ cần cù mới có thể khiến quá trình tu luyện nhanh chóng hơn bình thường một chút, nhưng Hoa Phiên Phiên này rõ ràng cực kỳ lười biếng, chẳng hiểu sao vận khí lại tốt đến không ngờ, luôn được thượng thiên chiếu cố.

Con đường tu hành của nàng thẳng tắp, chỉ cần nằm lười cũng đến đích.

Ngay cả khi hai người thành lập môn phái riêng, đồ đệ mà hắn ta nghiêm túc lựa chọn cũng không thể sánh bằng cô nhi nàng ngẫu hứng nhặt về, Lạc Vô Nhai tức giận đến mức muốn nôn ra máu.

Cho nên mỗi khi nghĩ đến Hoa Phiên Phiên, trong lòng Lạc Vô Nhai cảm thấy cực kỳ căm ghét, nỗi ấm ức này cứ như vậy trôi qua mấy nghìn năm.

Đương nhiên, hắn ta cũng không gặp Hoa Phiên Phiên được vài trăm năm rồi, lần trước nghe nói cảnh giới của nàng thiếu một bước nữa là đạt tới Đại Viên Mãn, trong lòng Lạc Vô Nhai lại càng ghen tức.

Sau đó, hắn ta nghe nói nàng độ kiếp thất bại, người thì mất tích.

Lạc Vô Nhai lập tức phấn chấn, chuyện vui như vậy mấy ngàn năm mới có một lần.

Chuyện Hoa Phiên Phiên gặp nạn đúng là một việc tốt, đương nhiên hắn ta phải là người đầu tiên tới “chúc mừng” rồi.

Tiểu đồ đệ của nàng có chút bản lĩnh, hắn đã giấu nàng trong Kính Trầm Thiên, còn bày kết giới trùng trùng.

Nếu không phải do Lạc Vô Nhai quá lợi hại thì chắc chắn sẽ không tìm thấy nàng.

Trước khi tìm ra nàng, trong đầu hắn ta có vô số suy đoán, thậm chí đến cả lời chế giễu cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, thế nhưng Lạc Vô Nhai ngàn vạn lần không nghĩ đến chuyện nàng bị mất trí nhớ, thậm chí còn bị tiểu đồ đệ của mình lừa dối.

Đúng vậy, khi tìm tới nơi, Lạc Vô Nhai trùng hợp nhìn thấy hai người đang mây mưa, cũng may là hắn ta có tu vi cao, ngay lập tức ẩn thân, cho nên tiểu tử kia không phát hiện, nếu không cái mặt già này của hắn ta không biết giấu vào đâu nữa.