Thật ra hắn chưa từng nhìn rõ gương mặt
của nàng trước kia, chỉ là mơ hồ cảm thấy đẹp như tiên nữ.
Khi đối mặt với nàng, mọi người đều phải cúi đầu, căn bản không có ai dám nhìn thẳng.
Đương nhiên, ngoại trừ lần gặp gỡ một ngàn năm trước, nhưng khi đó, bởi vì tu luyện nên xung quanh nàng được bao phủ một tầng ánh sáng trắng chói mắt, thân là phàm nhân, đừng nói đến nhìn kỹ, mới chỉ nhìn một chút mà hắn đã cảm thấy chói đến mức mắt cũng sắp mù.
“Lúc nào cũng đẹp.”
Hoài Sinh thốt ra mấy chữ, câu trả lời nghe qua có vẻ rất chuẩn mực.
"Ừm."
Hoa Phiên Phiên chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, tuy rằng Hoài Sinh tính tình ôn nhu nhưng hắn quá ít nói, nàng cảm thấy thật nhàm chán.
Ngay khi nàng chán đến mức sắp không chịu nổi thì Hoài Sinh dường như đã nhận ra, không lâu sau, cần câu trong tay nàng bỗng nhiên động, Hoa Phiên Phiên vội vàng nhấc lên, một con cá chép mập mạp nhảy ra mặt khỏi nước, bọt nước trong veo như thủy tinh bắn lên mặt nàng.
Sau khi câu cá xong, con cá không cần đến nàng xử lý.
Hoài Sinh bỏ cá vào trong giỏ, hai người cùng nhau đi về nhà, nàng ngồi ở trên băng ghế nhìn hắn thuần thục mổ bụng cá, rửa sạch sẽ, bỏ thêm củi đốt, cho cá vào nồi, chẳng bao lâu sau, hương thơm nức mũi lan tỏa, món cá kho đã sẵn sàng.
Hoài Sinh cẩn thận nhặt xương cá và đút thịt cá trắng nõn vào miệng nàng.
Sau khi ăn xong, phần giải trí yêu thích nhất của Hoa Phiên Phiên ngoại trừ thú vui ăn uống bắt đầu.
Đó chính là “ăn” Hoài Sinh!
Sau khi tay chân có thể hoạt động bình thường, Hoa Phiên Phiên nhìn tướng công tuấn mỹ của mình, lập tức suy nghĩ đến chuyện viên phòng.
Nhớ tới lúc nàng chủ động bảo Hoài Sinh lên giường, hắn còn tỏ vẻ thẹn thùng, thân thể cứng đờ như tượng, tay chân cũng luống cuống không biết đặt ở đâu, những hành động bối rối này khiến cho Hoa Phiên Phiên cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Nàng thành thạo lột sạch xiêm y của Hoài Sinh ra, thân hình hắn thật giống bức tượng điêu khắc bằng ngọc, da thịt không hề tỳ vết, nhìn vô cùng hấp dẫn. Nàng xoa nắn cơ bụng, cơ ngực của hắn, sau đó trêu chọc cặp tiểu đậu đỏ trước ngực hắn.
Bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, Hoài Sinh cũng dần nóng bừng người, hắn đứng lên, tuy rằng cơ thể còn đang run nhè nhẹ nhưng hắn vẫn kiên quyết đưa côn ŧᏂịŧ cứng như sắt vào trong tiểu huyệt đói khát của nàng.
Tuy rằng chỉ có duy nhất một tư thế, nhưng khi Hoài Sinh ra sức đưa đẩy ra vào, Hoa Phiên Phiên vẫn cảm thấy thoải mái cực độ, giống như người khô hạn gặp được một cơn mưa rào, cơ thể thoải mái tựa như bay lên chín tầng mây xanh.
Người đàn ông này một khi đã ăn mặn, nếm thử được hương vị của thịt thì chỉ cần một ngày không ăn đã cảm thấy nhạt nhẽo.
Vì thế đôi phu thê mỗi đêm đều làm chuyện ấy vài lần, họ chẳng còn xấu hổ hay ngại ngùng, nhờ nỗ lực cố gắng phun tưới của Hoài Sinh, khí chất của Hoa Phiên Phiên cũng đã dần có sự thay đổi không nhỏ, càng ngày nàng càng quyến rũ kiều diễm, mỗi ánh mắt lơ đãng đều phong tình vạn người mê.