Một bàn tay anh chống lên đùi, một tay khác nhéo phần mũi gần mắt, tóc mái từng sợi xõa xuống có một cảm giác trầm mặc mà hậm hực ám trầm.
Vệ Uyển lại tiếp tục đưa khăn giấy và nước mật ong qua, Tạ Ninh uống một ngụm sau đó lại rũ mắt trầm tư.
Từ góc nhìn của Vệ Uyển, cô có thể thấy hàng lông mi dài của anh, mái tóc ướt dầm dề đang rỉ từng giọt nước, tất cả đều là mồ hôi lạnh vì quằn quại nôn ra.
Khuôn mặt anh trắng bệch, trắng đến mức tái nhợt, trắng kiểu mệt mỏi. Nhưng môi anh lại rất đỏ, giống như một đóa hoa anh túc đang nở rộ.
“Vệ Uyển, cô nghe tôi nói đây.”
Vệ Uyển trong lúc hoảng hốt ừ một tiếng, Tạ Ninh nói tiếp: “Cô quay về phòng ăn, lấy ví tiền của tôi đi ra, áo khoác có thể vất đi, không cần phải lấy đâu.”
Vệ Uyển hiểu ra trong nháy mắt: “Chúng ta ngay lập tức rời khỏi đây sao? Không quan trọng sao?”
Tạ Ninh vuốt tóc ra sau, thân thể anh dựa hẳn ra sau, đang cố hết sức để hít thở: “Nếu có ai hỏi cứ nói tôi uống nhiều quá không đi nổi, còn đang nôn trong phòng vệ sinh.”
Vệ Uyển nhanh chóng quay về phòng ăn.
Cô đứng trước cửa phòng hít sâu một hơi, sau khi tiến vào cô làm theo những gì Tạ Ninh nói, giả vờ tìm thuốc ở túi áo ngoài của anh, thực ra cô đang tìm ví tiền của anh, bên trong đều là giấy tờ quan trọng.
Không ngờ Bùi Nguyên đột nhiên kêu cô lại: “Cậu ta thật sự không được sao?”
Vệ Uyển không hiểu gã có ý gì, cô trả lời Tạ Ninh nôn rất nhiều.
Bùi Nguyên đưa mắt ra hiệu cho trưởng phòng quan hệ xã hội, gã lấy thẻ phòng trong tay cô ta đưa cho cô: “Nếu không được thì dẫn lãnh đạo của mình lên nghỉ ngơi đi.”
Vệ Uyển lắp bắp kinh hãi, theo ý của Tạ Ninh, bọn họ không thể dễ dàng buông tha cho anh như vậy.
Chìa khóa phòng cô chỉ có thể nhận, không nhận không được, còn phải cảm ơn gã vì đã quan tâm.
Trưởng phòng quan hệ xã hội lại ngăn cô một chút: “Em gái, hôm nay đắc tội em rồi, hại em phải chạy ra chạy vào. Hôm nay chị mời em một ly coi như là xin lỗi, chiếu cố không chu toàn.”
Người phụ nữ này nói trước mặt mọi người như vậy, Vệ Uyển không còn lựa chọn nào khác, cô nhận chén rượu từ tay cô ta, một ngụm uống sạch.
Mọi người vỗ tay khen ngợi, lợi hại, hóa ra là một người phụ nữ hào sảng.
Vệ Uyển quay về phòng vệ sinh nam, cô chờ một người đàn ông khác trong phòng vệ sinh đi ra rồi mới vào, Tạ Ninh đã gần như là ngất xỉu.
Cô lay cho anh tỉnh dậy, nắm lấy cánh tay của Tạ Ninh khiêng anh ra ngoài.
Người đàn ông này thật sự là quá nặng, cô giống như đang cõng một ngọn núi lớn.
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha