Điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên, cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng từ tốn nhưng lại không mất giọng điệu của người thượng vị ở đầu kia: “Bận không?”
“Giám đốc Tạ? Tôi không vội, đang ở trong khách sạn đây.”
“Được, vậy cô tới đây một chuyến.”
Theo góc nhìn của Vệ Uyển, lời đồn đãi về mấy chuyện nam nữ trong sở có thể tin nhưng không được tin hoàn toàn.
Lãnh đạo có vị trí càng cao, hành vi lại càng cẩn thận.
Sự tự hạn chế của bọn họ dành cho bản thân mình là yêu cầu mà người bình thường không thể tưởng tượng được. Bằng không chính là múa rìu qua mắt thợ.
Cho nên Vệ Uyển cũng không nghĩ nhiều.
Cô chỉ là một cái đinh vít, lãnh đạo nói cần cô đi nơi nào cô sẽ đi nơi đó.
Tài xế Đại Chiêu đang di chuyển đồ vật ra ngoài xe.
Tạ Ninh ngồi trên sô pha gọi hai cuộc điện thoại xong định đi ra ngoài.
Vệ Uyển thấy áo khoác của anh treo trên lưng ghế nên vội vàng cầm lấy rồi đi theo anh.
Ô tô rời khỏi đường Tam Tuyến, may mà Tết nhất nên trên đường rất vắng vẻ, không gặp phải vấn đề kẹt xe.
Tạ Ninh cũng không nói sẽ đi đâu hay cần cô làm gì, Vệ Uyển cũng không hỏi anh.
Ngồi trên xe có chút mệt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết trắng dày phủ khắp con đường rộng lớn, từng mảng tuyết đọng lại trên bức tường cổ điển mà lại bao la hùng vĩ của Thiên An Môn.
“Chưa từng tới Bắc Kinh?”
Vệ Uyển nhanh chóng nhìn vào kính chiếu hậu.
Tạ Ninh mang một cái áo lông mỏng cao cổ màu tro đen, trên mũi anh đeo mắt kính, anh đang lật văn kiện trong tay mình, tuy anh không nhìn vào cô nhưng lại đang nói chuyện với cô.
“Đã từng. Nhưng mà mỗi lần nhìn vẫn luôn bị chấn động.”
Thực ra không phải là chấn động mà là hoài niệm.
Cô hoài niệm cảnh bố mẹ đang ôm Tiểu Giang, cô đứng ngay cạnh họ, cả nhà đứng chụp ảnh ở quảng trường.
Tạ Ninh đáp một tiếng: “Bọn họ đều nghỉ ngơi, cô lại cùng tôi ra ngoài, vất vả cho cô rồi.”
Một dòng nước ấm xuyên qua những cơn gió rét lạnh của mùa đông chảy vào trong tim cô.
Vệ Uyển rất cảm động, không khỏi cảm thán cái gì gọi là nghệ thuật lãnh đạo.
Ban ngày, bọn họ tới mấy ký túc xá của mấy cơ quan và trường học, chủ yếu đều đi thăm thầy của Tạ Ninh, lãnh đạo cũ, thậm chí còn là thế giao với nhà họ Tạ.
Đại Chiêu xách đồ lên lầu trước, Tạ Ninh đứng dưới cây hòe đầy tuyết trắng hút thuốc.
Anh gọi Vệ Uyển, Vệ Uyển dẫm lên lớp tuyết dày từng bước tới gần anh.
“Có đem theo son môi không?”
Khuôn mặt Vệ Uyển nóng lên, cô gật đầu.
“Trang điểm của cô quá nhạt. Bây giờ đang là Tết, khí sắc tốt chút cũng không bị thái quá.”
Vệ Uyển quay về tìm kiếm trong xe. Cô tìm thấy một thỏi son có chút đỏ tươi, bèn dùng ngón tay bôi đều lên môi.
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha