Lần đầu tiên chính thức tiếp xúc với giám đốc của sở, đối với Vệ Uyển mấy ngày trước vẫn làm công nhân viên chức bình thường, nếu nói cô không hồi hộp là chuyện không thể nào.
Chuyện này khiến cô có thể hiểu cảm giác cảm giác kích động không nói nổi nên lời của một chức quan nhỏ cỡ hạt mè đậu xanh mà phải diện thánh thời xưa.
Đây chính là sự tôn trọng theo bản năng cho những người là trung tâm quyền lực trong một bộ máy hành chính.
Ai ngồi ở trên vị trí kia, người đó sẽ quyết định tiền đồ sau này của mình là tốt hay là xấu, có cẩn thận hơn nữa cũng không quá.
Cô đi xuống từ tầng sáu, đằng sau lưng vẫn trong trạng thái hơi tê dại.
Cô vào trong WC sờ soạng sau lưng một hồi, toàn là mồ hôi.
Trong suốt hôm nay, cô vẫn luôn nhớ đến biểu cảm khi Tạ Ninh ngước lên nhìn cô.
Có thể nói là ánh mắt kia hết sức bình thường, không thể hiện điều gì. Tuyệt đối là việc công xử theo phép công.
Như vậy thì tốt, rất tốt, cực kỳ tốt.
Ít nhất là có thể an toàn mà bỏ qua chuyện ở lối đi thoát hiểm.
Cuối năm chính là thời điểm bận rộn nhất trong năm.
Báo cáo của các huyện ở dưới đều trình lên, xem có gặp phải vấn đề gì với chỉ tiêu mà cấp trên đưa xuống không.
Trưởng phòng Từ đi không đúng lúc, nhưng mà có thể nói một cách khác là ông rời đi để cho Vệ Uyển một cơ hội.
Dù có làm việc tốt đúng với cương vị của mình, nhưng nếu không vào trong tầm mắt của lãnh đạo, không có lãnh đạo tán thành thì tốt mấy cũng thành không tốt.
Vệ Uyển bên này bận tối mặt tối mặt, mỗi ngày cô đều phải trình báo cáo lên văn phòng của giám đốc sở.
Kể từ lần đầu tiên lo lắng đến mức sau lưng tê dại còn chảy ra mồ hôi lạnh, đến bây giờ có thể báo cáo bình thường, Vệ Uyển tự thấy bản thân đã tiến bộ rất nhiều.
Hôm nay từ tầng trên gọi điện thoại xuống, giọng điệu không tốt lắm, nói là Tạ Ninh kêu cô lên một chút.
Vệ Uyển muốn hỏi xem là vì chuyện gì nhưng đối phương đã cúp điện thoại ngay lập tức, không cho cô chút cơ hội nào.
Trong văn phòng giám đốc rất trống trải, vừa bước vào cửa chính là sô pha dùng để tiếp khách, một chậu cây xanh tươi tốt trang trí nằm ở chỗ góc ngoặt.
Bầu không khí trong phòng không được tốt lắm, có hai trưởng phòng đang đứng trước bàn làm việc, đưa lưng về phía cô.
Bộ dáng bọn họ lo âu lại rất không an ổn, không ngừng có động tác nhỏ.
Tạ Ninh dùng bút máy gõ cạch cạch lên một phần hồ sơ hơi mỏng trên bàn: “Mấy người ai giải thích cho tôi một chút xem!”
Hai vị trưởng phòng bắt đầu đổ lỗi cho nhau, đổ qua lại, phải gọi là xuất sắc.
Ta Ninh ngay lập tức ném hồ sơ ra ngoài, hồ sơ bay qua bả vai của hai người, rớt ngay sát chân của Vệ Uyển.
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha