Từng ngày trôi qua, cứ vậy mà đã trôi qua được nửa tháng, đại hội bình xét thi đua sắp được cử hành đúng hạn.
Chương Thừa còn đang giận cô, nếu như cả hai có gặp nhau ở trên hành lang, hắn ta cũng coi như không nhìn thấy cô.
Vệ Uyển cảm thấy như vậy không được, định sau khi tan tầm sẽ tới ký túc xá của Chương Thừa một chút, tốt nhất là có thể gỡ bỏ được khúc mắc với hắn ta.
Bình xét thi đua cũng không phải chuyện đùa, mỗi một lần đều là một cơ hội.
Một công chức quèn không thể dây dưa mãi được, dây dưa thêm năm nào là cơ hội giảm đi từng đó.
Vệ Uyển đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan tầm, trưởng phòng Từ gõ bàn mấy cái rồi nói với cô: “Tiểu Uyển, ở đây có một cái báo cáo, cần cô sửa sang lại lần nữa.”
Cô lập tức đặt túi và điện thoại di động trong tay xuống, đồng ý, nói không thành vấn đề.
Trưởng phòng Từ cũng không đi mà đứng nhìn gì đó ở máy tính, mãi đến khi một đồng nghiệp khác rời đi, ông mới tươi cười với Vệ Uyển.
“Tới, tới đây, chúng ta cùng uống ly trà.”
Vệ Uyển chủ động sửa sang lại bàn trà. Lãnh đạo muốn uống trà không thể có chuyện đã pha trà xong rồi chờ mình đi qua được, việc này cần người phải có mắt nhìn nhìn ra.
Sau khi nước đã sôi, Vệ Uyển thành thạo dùng trà cụ đổ nước đầu đi, đến nước thứ hai cô mới đổ vào trong bình trà sứ trắng rồi từ đó mới đổ nước trà Bích Thanh trong suốt vào tách nhỏ.
“Ngồi đi, không vội.”
Trưởng phòng Từ đã bốn mươi lăm tuổi, tóc vừa thưa thớt lại còn phân tản ra loạn xạ.
Ông không quá nổi bật ở trong sở này, nhưng cũng ngồi ở vị trí này được mười năm rồi.
Ông châm lửa điếu thuốc, cười: “Trà Tiểu Uyển pha rất khá.”
Vệ Uyển nói với giọng đầy cảm xúc: “Lúc trước ba của cháu cũng thích uống trà nên cháu mới học. Chú thích là được, chỉ sợ chú không thích mà thôi.”
“Không thể nào.” Trưởng phòng Từ tựa như thoải mái hơn rất nhiều, nhìn cô rồi gật đầu liên tục.
“Tiểu Vệ, cháu tới đây cũng được ba năm rồi. Chú quan sát cháu rất lâu, công việc cháu làm rất chắc… Gần đây mọi người đều đang nói về chuyện đánh giá, cháu có suy nghĩ gì không?”
Trong lòng Vệ Uyển thầm chấn động. Lãnh đạo từ trước tới nay sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện với cô, nói cái gì cũng có nghĩa đen nghĩa bóng, cần phải tự mình hiểu ra.
“Trưởng phòng Từ, nếu như nói không có suy nghĩ gì là không thành thật với chú. Nhưng mà trong phòng này, cháu tất nhiên sẽ đề cử chú trước tiên.”
Vào thời điểm mấu chốt, không thể nói chuyện khiêm tốn được.
Nếu như quá khiêm tốn, người ta sẽ cảm thấy bản thân không có năng lực, không có can đảm để gánh vác được gánh nặng, nhưng cũng không thể chỉ vì cái trước mắt, quan trọng nhất là phải bày tỏ được lòng trung thành.