Tại một quán ăn bên cạnh chợ đêm khí thế ngất trời, Cảnh Chân Chân đá dãy ghế bên cạnh một cái, lại hét lớn một tiếng: “Đây là cái thứ gì? Cái gì gọi là không hám lợi?! Cái gì gọi là liên lụy?!”
“Đệt, thằng đó nói như vậy là vì hắn ta nghĩ như vậy! Thứ gì vậy trời?! Còn tưởng mình là chúa cứu thế à?! Một tên nghèo kiết mồng tơi còn xem bản thân hay ho lắm!!!”
Vệ Uyển đi bên cạnh cười ha ha.
Cô rất thoải mái, rất vui vẻ, không cần phải bị vô số luật lệ kìm chặt lại.
Hẹn bạn thân đi ra ngoài ăn khuya, cô cũng ăn mặc rất thông thường. Một áo khoác vàng nhạc và áo trong giả jean xanh nhạt.
Cô xoa xoa hai bên thái dương, cụng ly với Chân Chân: “Miệng của cậu quá độc!”
Lại Trường Hồng ngồi ở đối diện đau lòng nhìn cô rồi lại lén đá chân Cảnh Chân Chân ở dưới bàn: “Không nói được gì hay thì câm miệng đi. Ai mà thích nghe cậu nói?”
Cảnh Chân Chân là con nhà giàu, Lại Trường Hồng là con ông cháu cha, cả ba là bạn thân với nhau từ thời cấp ba đến đại học.
Lại phải nói tiếp, nếu như cha của Vệ Uyển không gặp chuyện, Vệ Uyển cũng là con ông cháu cha.
Chân Chân không biết khách sáo mà đá lại một cái, Lại Trường Hồng bị đau kêu to, cả hai đang diễn trò cho Vệ Uyển xem mà thôi.
“Nói như nào nhỉ, hắn ta chính là một tên rất vật chất, là nhân tài, đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của cơ quan. Có tiền đồ, tâm nhãn cũng xem như là được. Còn về có trách nhiệm… Nghe hai câu của hắn thì vẫn cần phải nhìn lại một chút.”
Lại Trường Hồng tự rót cho mình một ly bia, cầm lấy que nướng nửa muốn ăn nửa không, xem như là đang nói chuyện thay Vệ Uyển.
Cảnh Chân Chân nghe vậy thì lại không vui: “Loại người như vậy mà cũng xứng với A Uyển nhà chúng ta sao? Đơn giản là cậu ấy bị Từ Hoài dọa sợ…”
Nói đến Từ Hoài, Chân Chân cũng nhận ra được bản thân đã nói sai lời, tự vả miệng mình.
Vệ Uyển lấy một điếu thuốc từ Lại Trường Hồng, châm lửa: “Không có việc gì. Càng không thể nói càng chứng tỏ bản thân không thể qua được. Các cậu cứ nói đi, chuyện tớ với anh ta đã qua từ lâu rồi.”
Lại Trường Hồng thở dài một cái rồi xoa đầu cô: “Đồ ngốc.”
Lúc trước, hai người họ phản đối Từ Hoài và Vệ Uyển ở cạnh nhau không phải vì gì khác mà vì Từ Hoài có vẻ ngoài quá xinh đẹp.
Là loại đẹp đầy tính công kích lại còn tâm cơ sâu nặng. Giống như độc dược vậy, người bình thường không dám chạm vào dù chỉ một chút.
Kể từ năm cấp ba, Từ Hoài đã bắt đầu theo đuổi Vệ Uyển.
Theo đuổi ba năm, cuối cùng đến khi học đại học cả hai ở bên nhau, sau này còn thêm hai năm nữa tổng cộng là năm năm.