Dưới sự rêu rao của chị Chu, mọi người rất nhanh đã biết người mới tới có tiềm lực đã bị Vệ Uyển hốt đi.
Trong tiếng ồn ào, Chương Thừa cực kỳ ngượng ngùng lại còn tức giận: “Đây chính là việc riêng tư của bọn tôi, sao lại luôn nói ra bên ngoài?”
Vốn Vệ Uyển cũng không định ra tiếng, nhưng cũng phải bất đắc dĩ ra mặt giảng hòa nói hôm nào mời mọi người ăn cơm.
Lúc này, cô mới kéo Chương Thừa tới một góc không có người.
Chương Thừa cao to, mày rậm mắt sáng, khuôn mặt điển hình của đàn ông phương Bắc.
Vệ Uyển trấn an hắn ta: “Mọi người chỉ là nói cho vui mà thôi, không có ý xấu gì cả. Anh không cần phải tính toán với mọi người làm gì.”
Khuôn mặt Chương Thừa hơi nhăn lại, lại có chút ngượng ngùng, hắn ta quan sát khuôn mặt cô: “Có phải là anh nóng tính không?”
Không phải nóng, mà là quá nóng.
Lại nói về Chương Thừa, thực ra hắn ta cũng không có bối cảnh gì cả.
Mấy năm trước, trong một chuyên đề, hắn ta có gặp Giám đốc Tạ đương nhiệm một lần.
Hình như sở chuẩn bị làm một đợt cải cách nhân tài, giám đốc Tạ đại khái coi trọng thân phận sinh viên trẻ tuổi có tài năng như hắn ta.
“Không sao cả, bình thường áp lực công việc lớn nên mọi người mới trêu ghẹo vài chuyện thú vị. Chuyện này rất bình thường.”
Chương Thừa liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt hắn ta có biến hóa vi diệu. Hầu kết ở cổ lăn lên lăn xuống.
“Lát nữa muốn ăn cái gì? Mì Lan Châu có được không? Anh biết một nhà làm rất giống với vị gốc.”
Sức ăn của Chương Thừa rất lớn, ăn một tô mì, một xửng sủi cảo, thịt bò gọi thêm trên bàn cũng ăn được bảy tám phần.
Sau khi tính tiền xong, hắn ta lại nói: “Ăn ở bên ngoài vẫn không lời được mấy. Thực ra tay nghề của anh cũng không tệ lắm. Lần sau em tới… nhà anh, anh làm cho em ăn.”
Tâm trạng của Vệ Uyển bây giờ khó dùng một lời để miêu tả hết.
Cô chỉ có thể nghĩ tích cực một chút, tiết kiệm cũng không phải thói quen xấu. Ít nhất đây cũng là người đàn ông biết suy nghĩ đến gia đình.
Trên cầu vượt, cả hai gặp phải một người tàn tật đang ăn xin.
Chương Thừa nhìn không chịu nổi nhưng lục trong túi cả buổi lại không ra được đồng tiền lẻ nào.
Người tàn tật lấy một tờ giấy xanh lục chứa mã QR từ trong cái túi rách nát của mình ra: “Người tốt bụng à, quét cái này cũng được.”
Chương Thừa quét hai mươi tệ, sau đó nhịn không được mà phàn nàn: “Bây giờ con người sao lại thế này? Ngay cả người tàn tật cũng phải đi ra lừa người, có luôn cả mã QR thế kia? Tên này đã sớm chuẩn bị rồi!”
Từ giọng điệu của hắn ta, Vệ Uyển có thể nghe ra một loại ai oán, một loại bất bình.