Chương 23: Lục Minh bị chọc tức
Dung Duệ không nhịn được cho nên mới muốn hôn Tô Điềm, nhìn lúc bộ dáng kháng cự của cô, anh có chút áy náy, ngượng ngùng vuốt tóc cô:
“Xin lỗi, anh không đúng, anh không nên hôn Điềm Điềm.”
Tô Điềm sợ hãi xuống xe.
Hôm nay Tô Kiều phải ở lại trực ca đêm, cậu đã dặn trước là sẽ không về sớm, cẩn thận dặn cô không được ở qua đêm cùng Dung Duệ. Muốn gì thì sau khi kết hôn hãy làm. Hai người bọn họ dù sao cũng đã đính hôn, ngày kết hôn cũng không còn xa. Gần đây hai bên đang bàn tính chuẩn bị cho lễ cưới.
Dung Duệ nấu cơm cho Tô Điềm, một lát sau anh bảo Tô Điềm đến ăn.
Cô vừa ngồi xuống Dung Duệ đã chú ý tới ngón tay cô, rất nhanh đã phát hiện có gì không đúng.
Không đeo nhẫn?
“Điềm Điềm, nhẫn của em đâu?”
Tô Điềm nghe thế thì ngước xuống nhìn ngón tay mình, không biết nhẫn đâu rồi. Sáng nay vẫn còn….Nhưng sau khi gặp Lục Minh thì không còn nữa.
Chắc chắn là anh trai đã lấy đi.
Tô Điềm nghĩ đến đây, cô không khỏi sốt ruột không biết nên làm cái gì bây giờ, giọng nói trở nên nghẹn ngào:
“Không, không thấy.”
Dung Duệ nhìn cô sắp khóc đến nơi, liền chạy đến an ủi, nắm tay cô, nói:
“Không sao, em yên tâm. Ngày mai đến tiệm trà sữa tìm, có thể rơi ở đó. Chắc là em không cẩn thận làm tuột mất. Nếu không tìm được, anh mua cho em nhẫn khác.”
Xuất phát từ sự áy náy, Tô Điềm cực kỳ ngượng ngùng. Vì cô biết Lục Minh lấy mất.
Anh trai quá xấu xa, dám cướp nhẫn của cô. Đó là nhẫn anh Dung Duệ cho cô.
Dung Duệ không nổi giận với Tô Điềm, anh nghĩ cô không cẩn thận đánh rơi. Cơm nước xong, anh rửa chén sạch sẽ rồi rời đi.
Còn Tô Điềm thì định đi tắm, Lục Minh lại bất ngờ gửi Wechat.
Bảy năm trước, Tô Điềm không có điện thoại. Khi đó hắn không có phương thức liên lạc với cô. Nhưng hôm nay hắn thấy được cô dùng điện thoại, là smartphone. Hơn nữa còn có Wechat, hẳn là Tô Kiều tạo cho cô.
Tuy Tô Điềm không có khả năng hiểu biết nhưng trí nhớ lại rất tốt. Học thứ gì cũng rất nhanh. Cô cũng chơi Wechat, nhưng chủ yếu là để liên lạc với người thân trong nhà. Nhìn chung đều liên lạc bằng tin nhắn hội thoại.
Lục Minh cũng biết cho nên cũng phát một tin nhắn hội thoại đến:
“Thế nào, tối nay Điềm Điềm đã chia tay bạn trai của em chưa?”
Tô Điềm thấy thông báo tin nhắn đến, cô theo thói quen bật lên nghe. Nghe được ý tứ trong lời nói của Lục Minh, cô liền hồi đáp:
“Không chia tay, anh hai em là cảnh sát. Anh hai nói anh dám tìm em thì cứ gọi cảnh sát, anh ấy sẽ bỏ tù anh.”
Lục Minh: “...”
Thiếu nữ mới lớn đủ lông đủ cánh không dễ bắt nạt.
Lục Minh hiện tại không có cách ép buộc Điềm Điềm theo ý mình. Chỉ cần nhìn Điềm Điềm và tên bạn trai kia quấn quýt, hắn khó chịu hết sức, cứ như có lửa đốt.
Hắn vừa tắm xong, hiện đang nằm trên giường gửi tin nhắn. Nghe Tô Điềm nói như vậy, hắn đáp:
“Không phải Điềm Điềm rất thích anh trai sao? Điềm Điềm cho anh chạm vào nhưng với tên bạn trai kia thì ngược lại. Chứng tỏ người em thích là anh. Cho nên em phải chia tay bạn trai, sau đó hẹn hò với anh.”
Tô Điềm không nghe, cô gái nhỏ cứng đầu nói:
“Không, em muốn kết hôn với anh Dung Duệ. Ba mẹ em nói phải sống với anh ấy cả đời, sau còn phải sinh con cho anh ấy, vậy nên không thể chia tay. Anh trai đừng tìm Điềm Điềm, anh hai em sẽ không vui. Em không muốn làm anh hai buồn.”
Vì bị trí lực ảnh hưởng, tốc độ nói chuyện của Tô Điềm trở nên rất chậm. Một câu rất bình thường nhưng lại mất khá nhiều thời gian để nói hết.
Nhưng Lục Minh vẫn kiên nhẫn nghe. Nghe một hồi liền nổi điên.
Sinh con cho gã kia?
“Không được, Điềm Điềm, ai cho phép em sinh con cho tên đó. Anh không cho phép, em chỉ được sinh con cho anh. Em mau chia tay gã đó, để sau này gả cho anh trai.”
Tô Điềm không muốn nói với hắn nữa, cô tắt điện thoại rồi đi tắm.
Lục Minh ở bên này tức phát điên, trong phòng đi tới đi lui, tức thì tức nhưng cũng không biết nên làm gì mới đúng.
Hắn nhìn sang chiếc nhẫn đang nằm trên bàn. Chiều nay trong lúc thao Điềm Điềm, hắn đã nhận ra nó, nhân lúc cô không chú ý thì tháo nó xuống.
Bây giờ tính khí nóng nảy bốc lên, hắn không nghĩ nhiều liền cầm chiếc nhẫn vứt thẳng xuống bồn cầu, dội nước. Đợi đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt hắn mới dễ chịu hơn một chút.
Sau đó tiếp tục gửi tin nhắn cho Tô Điềm.
“Điềm Điềm, nhiều năm không trở lại là lỗi của anh. Xin lỗi vì để em đợi lâu. Anh trai biết sai rồi, sau này anh trai sẽ đền bù cho em. Em hãy bên anh, anh sẽ không bao giờ đi đâu nữa, tha thứ cho anh trai được không?”
Hắn nói muốn hết lời, vì quá tức giận mà giờ hắn có vẻ như không còn lý trí.
Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Tô Điềm rất có quy luật. Sau khi tắm xong thì đi ngủ. Cô nghe tiếng thông báo tin nhắn, cũng làm lơ. Chỉ gửi cho Lục Minh một icon chúc ngủ ngon.
Lục Minh: ???
Là sao? Không thèm trả lời hắn mà chúc hắn ngủ ngon làm gì?
Lục Minh không ngủ được, ngồi trên sofa chờ đợi tin nhắn đến nhưng không thấy phản hồi.
Tô Điềm ngủ thật rồi. Hắn thì tức đến không ngủ được, đêm nay xem ra lại thức trắng.