Chương 18: Ngày Lục Minh về nước, Tô Điềm đã có bạn trai.
Lúc đầu Lục Minh vốn định sau khi tốt nghiệp đại học thì về nước cùng mẹ thỏa thuận một chút là đâu ra đấy. Thời gian chỉ mất bốn năm.
Không ngờ Đái Tùng Tố không cho hắn về nước, bắt ở lại hắn quản lý công ty. Bà bảo sản nghiệp đã phát triển ra nước ngoài, tốt nhất là nên định cư ở đó.
Công ty chủ lực cũng đang chuyển dời sang nước ngoài.
Hắn tốt nghiệp xong thì phải đến đó thực tập, chờ đến lúc qua quá trình học hỏi là có thể tiếp nhận quản lý.
Ở nước ngoài bốn năm.
Hắn không thích sinh hoạt ở đây, cảm thấy không có gì thú vị. Hơn nữa, cảm giác tội lỗi với Điềm Điềm luôn lẩn quẩn trong đầu. Vậy nên, không kiên nhẫn nỗi mà muốn về nước.
Đái Tùng Tố biết rõ ý muốn của hắn, do đó bà đã nhanh gọn làm giấy chứng nhận, thành công giam hắn ở lại công ty.
Bị dày vò mấy năm, hy vọng của Lục Minh đã sắp chết lặng.
Một năm rồi một năm nữa, năm này sang năm nọ, cuối cùng hắn cũng tự hỏi có khi nào phải ở lại đây cả đời hay không?
Sang đến năm thứ bảy, Đái Tùng Tố lâm bệnh nặng, bà không thể khống chế được hắn nữa. Cũng trong lúc đó, công ty trong nước có chút chuyện. Lục Minh nhân lúc trở về nước.
Khi đến tìm Điềm Điềm mới phát hiện Tô gia đã dọn đi.
Việc đầu tiên hắn muốn làm sau khi về nước là tìm Điềm Điềm, nói một câu xin lỗi. Hắn đã từng hứa sẽ trở về, nhưng lại kéo dài đến tận bảy năm.
Lục Minh chỉ biết nhà cũ đã cho thuê. Hắn đến hỏi hàng xóm, bà ấy bảo Tô gia đã dọn đi mấy năm rồi, không còn ở đây. Sau khi Tô Kiều tốt nghiệp, cậu ta đã đưa Điềm Điềm đến, sống gần trường đại học.
Để Tô Điềm sống một mình như trước, Tô Kiều không yên tâm, muốn thời thời khắc khắc quan sát cô.
Từ sau chuyện của Lục Minh, cậu ta càng cảnh giác bảo vệ em gái.
Thế nên, Tô Kiều đã đưa Tô Điềm sống ở thành phố khác.
Lục Minh hỏi là nơi nào thì dì ấy bảo không biết.
Hắn không có phương thức liên hệ với Tô Kiều. Mấy năm trước làm đủ trò “đồϊ ҍạϊ ”, Tô Kiều đã cho hắn vào danh sách đen.
Lục Minh ngầm liên hệ một thám tử tư, nhờ ông ta đi tìm.
Nhưng giữa biển người mênh mông, tìm một người không hề đơn giản.
Về nước ngày thứ ba, hắn bắt đầu tiếp nhận công ty, nghiệp vụ cũng dần chuyển hướng sang nội địa. Tuổi bố mẹ hắn đã lớn, không quản được nhiều như vậy.
Chuyện mẹ hắn bệnh nặng, Lục Minh cũng chả mấy để tâm. Ba năm trước, chỉ vì Đái Tùng Tố còn giữ chân hắn ở nước ngoài, mẹ con hai người đã cãi nhau một trận. Tình cảm giữa hai người đã sớm phai nhạt, hắn không thèm quan tâm gì đến bà, Đái Tùng Tố cũng thế.
Cho nên, Lục Minh nhẫn nại chờ bảy năm, chờ đến lúc chính thức tiếp nhận công ty, khi đó hắn mới có cơ hội trở về.
Ngẫm lại, hắn thực sự quá yếu đuối.
Hôm nay Lục Minh cùng quản lý đi khảo sát tình hình doanh nghiệp.Đi dạo quanh một chút, hắn dần thấm mệt, rồi quyết định đi ăn cơm trưa.
Khi đến tầng ba - Khu vui chơi cho thiếu nhi, hắn đã hít sâu một hơi.
Ngần ấy năm, mỗi lần đi ngang qua khu này, hắn sẽ đi không nổi, chân tự động dừng lại, mỗi khi thấy máy gắp thú bông cũng thế. Nhìn nó, hắn chợt nghĩ đến Tô Điềm.
Khoảng thời gian ở cùng hắn, Tô Điềm rất thích chơi trò này, mỗi lần đến khu thiếu nhi cũng muốn ghé chơi.
Lúc này hắn đang đứng gần thang cuốn, dựa vào lan can hút một điếu thuốc lá.
Qua làn sương khói lượn lờ hắn đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một thân ảnh quen thuộc đang đứng trước máy gắp thú nhồi bông.
Tô Điềm.
Thời khắc nhìn thấy bóng người nọ, thân thể hắn cứng đờ.
Lục Minh còn tưởng mình nhìn lầm rồi, yên lặng đứng tại chỗ, mắt vẫn nhìn về hướng đó.
Cho đến khi có người kêu một câu Điềm Điềm.
Người vốn dĩ đang chăm chú gắp thú bông cũng xoay người, nhìn sang hướng của Lục Minh.
Lục Minh trầm lặng nhìn Tô Điềm cách đó không xa.
Ban đầu hắn còn tưởng là mình nhìn lầm rồi. Nhưng gương mặt cô càng ngày càng rõ.
Là Tô Điềm.
So với bảy năm trước, cô gầy hơn nhiều, không còn bụ bẫm như trước kia.
Nhưng có vẻ vẫn còn giữ sở thích mặc váy, trên người còn mang theo túi vải nhỏ trông cực kỳ đáng yêu.
Cô xoay lại nhìn hắn, rồi cười.
Lục Minh bất ngờ gặp lại được cô, trong lòng hết sức vui mừng.
Nhìn cô cười, hắn đã cho rằng Tô Điềm nhận ra hắn. Khi chuẩn bị nhấc chân đến chỗ cô, tự dưng lại có một người đàn ông chạy lên từ phía sau, đi tới trước mặt Tô Điềm, đưa cho cô một ly trà sữa.
Nhận được trà sữa, cô nắm tay người nọ, nói:
“Em muốn con búp bê này.”
Người nọ nghe thế thì cho đồng xu vào, chỉ trong chớp mắt đã thành công gắp một con búp bê.
Tô Điềm trông có vẻ rất vui, nhận lấy con búp bê, sau đó nắm tay anh ta rời đi.
Lục Minh cứ tưởng Tô Điềm nhận ra hắn, nhưng không. Hơn nữa, cô còn thân thiết cùng người đàn ông khác.
Người mà Tô Điềm gọi là “anh” không phải Tô Kiều mà là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Họ cứ như vậy mà nắm tay đi khắp khu vui chơi, trên tay người nọ xách theo túi quần áo.
Lục Minh đứng chôn chân tại chỗ, hắn không thể tin được toàn thân mình đang run rẩy, cảm giác mất mát bỗng chốc xuất hiện, dâng lên ngày càng nhiều.
Tay hắn cũng muốn tê rần.
Tô Điềm và người kia thân mật, hai người họ nắm tay.
Hắn không muốn thừa nhận Tô Điềm không nhận ra hắn, cũng không muốn nói trong mắt cô đã có người đàn ông khác, người được cô gọi là “anh”.
Cho nên… Tô Điềm đã có bạn trai? Hay là chồng? Cô không phải đang độc thân sao?
Lục Minh nhìn chăm chú cho đến khi Tô Điềm rời đi.
Thân thể không còn run rẩy, nhưng tâm bắt đầu co rút đau đớn.
Vậy...Hắn về trễ rồi sao?
….
Lúc Tô Điềm và Dung Duệ vì đến nhà, trời đã sẩm tối.
Hôm nay Tô Điềm được nghỉ, không phải đến tiệm trà sữa làm việc. Lúc đi còn ghé sang mua bánh ngọt và điểm tâm, với rất nhiều quần áo.
Tô Kiều đã sớm đứng gác cổng, cậu ta đã sớm dặn dò, trước 8 giờ phải đưa cô về nhà.
Cậu ta sợ chuyện “cầm thú” trước kia lại tái diễn nên quản Tô Điềm cực kỳ nghiêm khắc.
Dung Duệ cũng là người tử tế, quen nhau hơn một năm. Mỗi buổi tối đều đưa cô về trước 8 giờ, từ trước đến nay không có chuyện ngủ ở ngoài.
Tô Điềm biết Dung Duệ từ hai năm trước. Khi đó Tô Kiều thi đậu trường cảnh sát, vừa nhận được giấy báo đã dẫn Tô Điềm đi.
Sống ở đó 4 năm rồi lại quay về nơi này. Tô Kiều quyết định quay về, là vì cậu ta vẫn còn nhớ người phụ nữ kia.
Lần này đưa Tô Điềm quay lại, hai người sống trong khu chung cư.
Ngày vừa mới bắt đầu đi làm, Tô Kiều rất bận, rất khó để chăm sóc Tô Điềm.
Tô Điềm cũng từng trải qua một đoạn thời gian đau khổ, nhất là lúc vừa quay trở lại thành phố từng sống.
Khi đó, bạn bè đã giới thiệu Dung Duệ cho cậu ta, nói anh ta là bác sĩ tâm lý, còn là bác sĩ tình nguyện, không lấy phí điều trị.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Điềm, anh ta liền nghĩ đến em gái, em gái của anh ta cũng giống Tô Điềm, đều bị thiểu năng trí tuệ. Nhưng khi con bé đã qua đời vì tai nạn giao thông.
Vậy nên, anh ta tận tâm trị liệu cho Tô Điềm, cho cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Bởi vì cô không thể trốn tránh trong vùng an toàn cả đời. Anh ta đưa cô đi kiếm việc làm, giới thiệu cho cô làm ở tiệm trà sữa.
Tiệm trà sữa đó là của Dung Duệ, công nhân làm đến làm đều có bệnh lý do anh ta một tay mời đến làm. Những công nhân này trời sinh bị tàn tật, không thể tìm được việc, Dung Duệ dùng tiền mình để dành được khai trương tiệm trà sữa. Tuy tài chính thiếu thốn rất nhiều nhưng vẫn quyết định mở.
Những ngày trở lại thành phố cũ, Tô Điềm ngày nào cũng khóc, tối không ngủ yên.Tô Kiều sợ em gái có chuyện, cũng nói hết những gì về bệnh tình của Tô Điềm cho Dung Duệ biết.
Dung Duệ khi ấy cảm thấy Điềm Điềm thật đáng thương, cho nên càng quan tâm.
Đã hơn một năm trị liệu, cộng thêm việc thường xuyên tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô đã vui vẻ hơn rất nhiều, không còn tiêu cực như trước nữa.